Chương 20: Châm Kim

“Lạch cạch” Y Lưu đặt kéo lên bàn, nhìn Hạ Hải Sơn lại nhìn Diêm Mạc Tiếu, lẽ nào y đã làm chuyện gì không được sao, tại sao lại nhìn y như thế?

Diêm Mạc Tiếu nhìn tay áo ngay ngắn đã có một vệt kéo, lại nhìn cây kéo và nan quạt trên bàn, chân mày vì ban nãy nhắc đến chuyện đại phu nhân mà nhíu lại, giờ đột nhiên dãn ra.

Người này, sao luôn có bản lĩnh có thể khiến người ta khóc cười không được vậy!

“A Thủy, nếu như ngươi muốn làm mặt quạt, ta phái người đi tìm cho ngươi, mặc dù y phục của ta đáng tiền một chút, nhưng cũng không hợp cho cái quạt này của ngươi.”

Y Lưu chớp mắt, không phải lại nói không giữ lời, rất lâu sau mới đưa y đấy chứ!

“Yên tâm, lần này có sẵn.” Diêm Mạc Tiếu kéo Y Lưu ngồi xuống, quay đầu nhìn Hạ Hải Sơn đực ra.

“Nếu ngươi đã không muốn ở trong sơn trang, vậy đi theo ta đi! Vừa hay mục đích xuất hành lần này cũng liên quan tới rèn đúc, ngươi đi theo tiện hơn.”

“Vâng, trang chủ.” Hạ Hải Sơn đứng dậy chắp tay.

La Thanh và Đường Thấm từ Hàn Mai bang đi ra, bây giờ đã là buổi trưa, hai người khó tránh bị mặt trời rọi hơi chói mắt, người trên đường cũng không nhiều lắm.

Qua điều tra hai ngày, hai người cũng không phải không tra được gì.

Ở Hàn Mai bang, bọn họ phát hiện một nam nhân tên là Hoàng Dương, vô cùng được Trác Hàn Mai trọng dụng, ở Hàn Mai bang, phụ trách thủ vệ, dường như tất cả nam nhân đều là thuộc hạ của gã.

Mà tối hôm Giác Ngưu Cân bị mất, gã không ở trong Hàn Mai bang, mà qua đêm trong thanh lâu, La Thanh đến thanh lâu dò hỏi biết được quả thực giống như Hoàng Dương nói, chỉ kỳ lạ là, nữ tử hầu hạ Hoàng Dương tối đó lại mất tích.

Dạo thanh lâu ngủ lại, nữ tử mất tích, Giác Ngưu Cân bị trộm, ba chuyện này riêng lẽ thì chẳng có gì đặc biệt, gộp lại thì có một chút kỳ lạ.

Ban đầu Hoàng Dương đã đi theo Trác Hàn Mai, giúp sức rất nhiều cho Hàn Mai bang khi mới thành lập, chỉ là, đổi thay theo thời gian, mặc dù Hoàng Dương vẫn làm việc cho Hàn Mai bang, nhưng tính tình đã thay đổi nhiều.

Theo những gì Trác Hàn Mai nói, Hoàng Dương này trước đây vô cùng biết tiến lùi, mặc dù không tính là ôn tồn lễ độ, nhưng là người rất hòa nhã, bây giờ không biết tại sao lại trở nên kiêu ngạo, ngang tàng như vậy, thậm chí từng công khai phản bác mệnh lệnh của Trác Hàn Mai.

Mặc dù Trác Hàn Mai coi gã như huynh đệ, bây giờ lại dần dần có cảm giác Hoàng Dương muốn độc chiếm cả bang, tước quyền Trác Hàn Mai.

“Thật là phiền phức, sao trang chủ lại giao chuyện như này lên đầu ta chứ, ta căn bản không được!” La Thanh làm mặt khóc tang oán giận.

“Ai bảo ngươi không quản được miệng mình, đáng đời.” Đường Thấm mất hình tượng trợn mắt, mặc dù miệng nói thế, nàng ta vẫn giúp đỡ, nàng ta không nói mệt, tên đầu sỏ này kêu ca cái gì.

La Thanh không còn lời nào để nói, lặng lẽ động viên bản thân trong lòng, sau này nhất định không được lắm lời.

Đường Thấm còn muốn nói thêm mấy câu, ánh mắt đột nhiên khựng lại, sau đó kéo La Thanh đang buồn bực đi nhanh về phía trước.

“Ài! Ngươi làm gì thế! Lực mạnh như thế, ngươi không thể nhẹ nhàng chút sao! Có dáng vẻ cô nương đi!” La Thanh bị nàng ta kéo trở tay không kịp, chân lảo đảo hai bước, rồi vẫn đi theo nàng ta.

“Câm miệng!” Mắt hạnh của Đường Thấm trừng lên, La Thanh này, cho dù võ công không tốt cũng là một đường chủ! Sao lại lắm lời như vậy.

Đường Thấm kéo La Thanh bắt đầu đi loanh quanh, nơi nào hẻo lánh thì đi vào đó, vậy mà lại đi lòng vòng hết nửa canh giờ, mới dừng lại trong một ngõ nhỏ hẻo lánh.



Đường Thấm rút nhuyễn tiên của mình ra, quất vào khoảng không một phát, nhuyễn tiên vang lên một tiếng, Đường Thấm không có biểu cảm gì: “Đi theo lâu như vậy, còn không định ra đây sao?”

La Thanh lúc này mới biết tại sao Đường Thấm lại kéo hắn ta đi đường vòng, mặt già không khỏi đỏ lên, không phải ngại, mà là cả đường Đường Thấm không nói với hắn ta tại sao phải đi đường vòng, thật tức giận.

Võ công của hắn ta kém nhất trong bốn đường, nhưng cũng không đến mức liên lụy nhỉ! Ngay cả bị người ta theo dõi cũng không nói cho hắn ta biết, này cũng thật không phúc hậu!

Đường Thấm thu nhuyễn tiên về tay, hai người đeo mặt nạ cuối cùng cũng xuất hiện, bọn họ mặc y phục của bách tính bình thường, nhưng trên mặt lại đeo mặt nạ dữ tợn.

Thấy mặt nạ kia, Đường Thấm và La Thanh đều thay đổi, hai người nhìn nhau, đều phát hiện vẻ nghiêm trọng trên mặt đối phương.

Xuyên Vân sơn trang và Thần Binh sơn trang giống nhau, chỉ cần trả được giá, đều có thể có được thứ mình mong muốn, Thần Binh sơn trang dĩ nhiên là thần binh lợi khí, còn Xuyên Vân sơn trang lại là mạng người, bọn họ dùng mạng người để đổi lấy của cải cho mình.

“Xuyên Vân sơn trang?” Đường Thấm tiến lên một bước, nắm chặt nhuyễn tiên trong tay, cả người đã sẵn tư thế, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới hai người đeo mặt nạ.

La Thanh ở phía sau nàng ta, cũng rút binh khí của mình ra, một thanh đoản kiếm sắc bén lấp loáng.

Biết người của Xuyên Vân sơn trang đều biết, khi bọn họ nhìn thấy người đeo mặt nạ, vậy chính là bản thân mình đã trở thành mục tiêu, hoặc là gϊếŧ chết người đến gϊếŧ mình, hoặc là chỉ có thể đợi chết.

“Hai vị đừng hiểu lầm, chúng ta không phải đến chấp hành nhiệm vụ.” Một trong hai người đeo mặt nạ chắp tay, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.

Nghe thấy lời này, Đường Thấm vẫn không thu vũ khi về, cảnh giác hỏi: “Các ngươi có chuyện gì?”

Người đeo mặt nạ còn lại tiến lên một bước nhỏ, lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa lên, nói: “Có người trả tiền để bọn ta giao phong thư này cho Diêm trang chủ.”

Chuyện Diêm Mạc Tiếu ở trong thành Bích Vân cũng không phải bí mật, người hơi có thế lực một chút đều có thể nghe ngóng được, chỉ là không ai biết Diêm Mạc Tiếu dừng chân ở đâu.

Mấy ngày nay bởi vì duyên cớ là Y Lưu, Diêm Mạc Tiếu chỉ ra ngoài một lần đi Hàn Mai bang, rồi không ra khỏi khách điếm nữa, mà chuyện bảo mật Thần Binh sơn trang làm không tồi, vậy mà không ai biết Diêm Mạc Tiếu rốt cuộc đang ở khách điếm nào.

Bọn họ không thể không ra tay ở chỗ khác, hai đường chủ của Thần Binh sơn trang này nhất định đi cùng với Diêm Mạc Tiếu, đi theo bọn họ, dĩ nhiên có thể tìm được Diêm Mạc Tiếu, không ngờ lại bị phát hiện.

Xuyên Vân sơn trang có phương thức ẩn nấp riêng của mình, phương thức này không để người ngoài biết, nhưng đều biết sự lợi hại của phương thức ẩn nấp này, bọn họ mà nấp đi, trừ phi là cao thủ vô cùng lợi hại, nếu không sẽ không bị phát hiện, lần này lại bị phát hiện.

Đường Thấm không nhận thư ngay, mà châm biếm một chút: “Từ khi nào mà Xuyên Vân sơn trang lại làm việc vặt như này, thật là chuyện hiếm thấy.”

Hai người đeo mặt nạ không nhúc nhích gì, vẫn đưa thư về phía trước.

“Làm phiền hai vị, giao phong thư này cho Diêm trang chủ, nếu không yên tâm, hai người bọn ta có thể đi theo.”

Đường Thấm quay đầu nhìn La Thanh, La Thanh gật đầu với nàng ta, không biết trong phong thư có gì, để tránh phiền phức không cần thiết, đưa theo hai người họ tiện hơn một chút.

Đường Thấm cất nhuyễn tiên lên thắt lưng, phủi tay áo, rồi mới nói: “Vậy thì đi theo ta!”

Đường Thấm dẫn đầu đi trước, hai người đeo mặt nạ đi phía sau Đường Thấm, La Thanh đi sau cùng, xem như đề phòng lỡ như.



Đến khách điếm, Diêm Mạc Tiếu đang nhìn Y Lưu, trên bàn đặt một ống trúc, trong ống trúc có mười mấy cây châm bạc nhỏ như lông trâu nhưng lại rất dài, bên trong đã đổ đầy nước, Y Lưu lúc này đang nắm lấy ngón tay Diêm Mạc Tiếu.

Một tay Y Lưu cầm châm bạc, một tay nắm ngón tay Diêm Mạc Tiếu, châm bạc đang chích vào đầu ngón tay Diêm Mạc Tiếu, nhưng không đâm tiếp được, y ngẩng đầu nhìn Diêm Mạc Tiếu.

“Không sao, A Thủy cứ châm vào là được.” Diêm Mạc Tiếu cười nhìn thiếu niên, hắn thật không ngờ, thiếu niên lại to gan như vậy, vậy mà lại muốn lấy máu của hắn làm ám khí, đây thật là một cách nghĩ độc ác.

Thật ra Y Lưu cũng là đột nhiên nghĩ ra, y vẫn nhớ rõ, kết quả của những người dính máu Diêm Mạc Tiếu, cho nên mới muốn dùng máu của Diêm Mạc Tiếu ngâm châm bạc, như vậy châm bạc được ngâm ra sẽ có độc, công dụng dĩ nhiên cũng nâng cao.

Đầu châm bạc chọt vào đầu ngón tay Diêm Mạc Tiếu, nhưng mà châm vào không được nữa, Y Lưu nhìn ngón tay thon dài, trên đốt ngón tay còn có vết chai, sờ vào rất thoải mái.

Lúc này, trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân bịch bịch, sau đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, La Thanh gông cổ lên gọi một tiếng.

“Trang chủ!”

Một tiếng này, dọa Y Lưu run tay, ban nãy còn không dám châm vào, lập tức chọt vào ngón tay của Diêm Mạc Tiếu, còn châm không nông.

Diêm Mạc Tiếu nhíu mày nhìn La Thanh xông vào, một chút cũng không để ý tình hình trên ngón tay, mặc dù mười ngón liền tâm, nhưng hắn lại giống như không cảm thấy vậy.

La Thanh vừa nhìn tình huống trong phòng, lại nhìn châm bạc trên ngón tay Diêm Mạc Tiếu, vẻ mặt cứng ngắc, tự hắn cảm thấy nên lùi lại một bước.

“Xuyên Vân sơn trang phái người đến, nói có phong thư giao cho trang chủ.”

“Bảo bọn họ đến phòng ta đợi.” Diêm Mạc Tiếu không thay đổi biểu cảm, nhìn La Thanh nói: “Đợi về đến sơn trang, tiền hằng tháng cắt nửa năm.”

La Thanh mặt đau khổ lui ra, Diêm Mạc Tiếu vừa quay đầu nhìn châm bạc để chuyển thành màu đen trên tay, Y Lưu đã thả châm bạc ra, bộ dạng bức rức nhìn hắn.

Diêm Mạc Tiếu vươn tay rút châm bạc trên ngón tay xuống, máu tươi chảy xuống từ lỗ châm, Diêm Mạc Tiếu nặn ngón tay, mấy giọt máu liên tiếp rơi vào trong ống trúc.

Máu hòa tan trong nước. Nước dần dần trở thành màu đỏ nhạt, châm bạc trong đó đồng thời hóa thành màu đen.

Vứt châm bạc trong tay vào đó, Diêm Mạc Tiếu lại tự mình đóng ống trúc lại, rồi mới nhìn Y Lưu, hoàn toàn không quan tâm tay mình còn đang chảy máu.

Mặt Y Lưu đỏ lên, khi y nhìn thấy máu trên tay Diêm Mạc Tiếu, đã hết bứt rức, nhìn chằm chằm ngón tay chảy máu của Diêm Mạc Tiếu.

“Ọc ọc ọc.” Bụng Y Lưu phát ra tiếng.

Chỉ có một chút máu chẳng có tí mùi máu nào, nhưng máu này lại làm mùi vị trên người Diêm Mạc Tiếu nồng lên, Y Lưu ngửi thấy đã bất giác thấy đói, ngẩn ngơ nhìn ngón tay đó, ánh mắt trở nên trống rỗng.

“Muốn ăn?” Diêm Mạc Tiếu quơ quơ ngón tay, ánh mắt Y Lưu chuyển động theo ngón tay hắn, Diêm Mạc Tiếu nhớ tới hình ảnh lần trước thiếu niên cầm tay mình hút máu, vậy mà như bị quỷ sai khiến đưa tay tới bên môi Y Lưu.

Quả nhiên, Y Lưu há miệng ngậm lấy ngón tay hắn, đầu lưỡi liếʍ sạch máu trên đó, hai tay nắm lấy tay Diêm Mạc Tiếu dùng sức hút vào.

Xúc cảm mềm mại từ ngón tay truyền đến, cảm giác tê dại từ lỗ châm truyền đến, đó là cảm giác máu chảy ra ngoài, Diêm Mạc Tiếu nhìn người gần trong gang tấc, hơi thất thần.

“Trang....!” Đường Thấm xuất hiện ở cửa, nhìn tình huống trong phòng, kinh ngạc nói không ra lời.