Chương 22: Điên Cuồng

“A Thủy!” Diêm Mạc Tiếu nhỏ giọng gọi, tiến lên hai bước nắm lấy cánh tay Y Lưu, túm Y Lưu lên.

Lúc này Đường Thấm mới bị tiếng gọi của Diêm Mạc Tiếu đánh thức, thấy Y Lưu miệng mồm đầy máu, sửng sờ nói không ra lời.

Bên này tiểu nhị nhân cơ hội, lập tức bò dậy chạy đi, vừa chạy vừa la lên: “Gϊếŧ người rồi! Gϊếŧ người rồi!”

Diêm Mạc Tiếu dùng sức ôm lấy thắt lưng Y Lưu từ phía sau, thấy tiểu nhị vừa la vừa gào, dùng một ánh mắt sai khiến Đường Thấm vừa mới sực tỉnh, Đường Thấm hiểu ý, chân lập tức dùng khinh công đuổi theo.

Y Lưu bị Diêm Mạc Tiếu ôm, lại không hề ngừng lại động tác của mình, thấy con mồi chạy ra ngoài, chân đá lung tung muốn đuổi theo, hai tay dùng sức vươn ra phía trước, dường như muốn bắt lại tiểu nhị kia.

“A Thủy!” Lúc này sức lực Y Lưu thật sự quá lớn, cộng thêm Diêm Mạc Tiếu không muốn tổn thương y, chỉ có thể gắt gao ôm lấy Y Lưu, thấy Y Lưu dùng sức quá mạnh, cả người đều nhào về phía trước, vì thế chìa tay muốn siết cổ Y Lưu.

Ai biết được, động tác siết này lại khiến Y Lưu giãy dụa kịch liệt hơn, lúc này lại mở miệng nói chuyện, giọng nói vốn dĩ khàn khàn, lúc này cố gắng gào lên, giống như tiếng sắt két két.

“Đói quá! A Lưu đói quá...... đừng mà, đừng ăn ta, đừng ăn ta..... A Lưu thật sự rất đói, A Lưu không muốn ăn thịt! Thịt khó ăn quá! Đói quá!”

Nghe Y Lưu nói vậy, vẻ mặt Diêm Mạc Tiếu thoáng chốc cứng đờ, ngay sau đó càng tăng thêm lực ôm lấy Y Lưu, khiến y không thể giãy dụa.

Lữ Diệu Vân đứng ngoài cửa, nghe thấy Y Lưu nói, vẻ mặt cũng thay đổi, lại liên tưởng tới chuyện Y Lưu làm ban nãy, không khó nghĩ đến thịt trong lời y nói rốt cuộc là thứ gì.

“A Thủy! Không ngon thì chúng ta không ăn nữa, không sao, chúng ta không ăn!”

Diêm Mạc Tiếu cố gắng thì thầm bên tai Y Lưu, nhưng bản thân Diêm Mạc Tiếu không biết, áp lực trong âm thanh đó đã có kèm theo thương tiếc.

Đại khái là giọng Diêm Mạc Tiếu thật sự có tác dụng, lực giãy dụa của Y Lưu đã giảm đi không ít, chỉ là vẫn lẩm bẩm một mình.

“Nhưng mà A Lưu đói quá, A Lưu đói quá!”

Diêm Mạc Tiếu xoay Y Lưu lại ôm vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Y Lưu, cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nhất an ủi.

“A Thủy ngoan, chúng ta đi ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm ngay.”

Lúc này Y Lưu đã không phân biệt rõ người trước mặt là ai, trong miệng toàn là mùi máu khiến mỗi tế bào y đều đang run rẩy vì đói khát, vừa nuốt xuống một miếng thịt sống không hề khiến y cảm thấy thỏa mãn, ngược lại còn đói hơn.

Diêm Mạc Tiếu áp đầu y vào ngực, ngược lại khiến khứu giác Y Lưu toàn là mùi độc tố trên người hắn, vị giác Y Lưu lại nhớ đến mùi vị thơm ngon của máu Diêm Mạc Tiếu.



“A!” Diêm Mạc Tiếu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Y Lưu đang cắn lên vai mình, máu ngấm ướt y phục hắn, nếu không phải vải này tốt hơn vải bình thường, bây giờ sợ là kết quả sẽ giống với tên tiểu nhị.

Y Lưu dùng sức ôm Diêm Mạc Tiếu, dường như tham lam hút cho thỏa mãn máu trong vải.

“Sư huynh!” Lữ Diệu Vân vẫn luôn nhíu mày nhìn, lúc này Diêm Mạc Tiếu bị thương, nàng không kiềm chế được nữa, ra tay nhanh như chớp đánh vào sau cổ Y Lưu.

Chân Diêm Mạc Tiếu hơi nhích, nhưng vẫn không đưa Y Lưu tránh né.

Một chưởng của Lữ Diệu Vân trực tiếp đánh ngất Y Lưu, cả người y xụi lơ không còn lực ngã vào lòng Diêm Mạc Tiếu, miệng cũng nhả vai Diêm Mạc Tiếu ra, trên môi toàn là máu.

Sau khi đánh ngất Y Lưu, Lữ Diệu Vân đã lùi ra, để tránh dính máu Diêm Mạc Tiếu.

Diêm Mạc Tiếu cúi người ôm trọn Y Lưu đặt lên giường, rồi mới vươn tay che lại đầu vai mình, mặc dù y phục không hỏng, nhưng trên đầu vai đã bị Y Lưu cắn mất một miếng thịt, không biết vết thương thế nào.

“Người đâu.” Diêm Mạc Tiếu gọi một tiếng, La Thanh đi vào.

Cả người hắn ta lúc này đã có hơi trì trệ, dường như bị dáng vẻ của Y Lưu dọa không nhẹ.

Lúc trước sau khi quay về với người đeo mặt nạ, vốn dĩ chuẩn bị đi ăn tối, không ngờ lại bị tiếng của Y Lưu dọa, bị tình huống ban nãy dọa không nhẹ.

“Đi mời đại phu, đưa độc dược trên người ngươi cho ta.” Sắc mặt Diêm Mạc Tiếu âm trầm, không biết có phải đang tức giận Y Lưu không.

“Vâng.” Lúc này La Thanh cũng không thể làm ra bộ mặt cười đùa cợt nhả được nữa, cầm một hà bao lấy hai bình nhỏ và một gói giấy từ bên trong ra để lên bàn, sau đó xoay người vội vàng đi mời đại phu.

Diêm Mạc Tiếu lau đi vết máu trên mặt Y Lưu, rồi mới chậm rãi đi đến bên bàn, cũng không kiêng dè Lữ Diệu Vân vẫn còn ở đây, cởi vạt áo trước của mình ra, mở hai bình nhỏ ra, rắc thẳng lên đầu vai bị cắn.

Thuốc bột màu đen đỏ rắc lên vết thương, Diêm Mạc Tiếu hơi nhíu mày, thật ra vết thương không sâu, cũng không lớn, chỉ là lực răng nanh cắn vào quá mạnh, thịt chỗ đã sắp bị cắn mất một miếng.

Sau khi bôi thuốc xong, Diêm Mạc Tiếu tùy tiện lấy miếng băng vải băng vết thương lại, rồi lại quay về bên giường, nhìn Y Lưu đã hôn mê.

“Sư huynh, rốt cuộc hắn là người như thế nào?” Lữ Diệu Vân tiến lên một bước, lo lắng rất nhiều, lại càng tò mò hơn về Y Lưu.

Lần trước gặp thiếu niên này trên đường núi, mặc dù nàng kinh ngạc có người có thể cách Diêm Mạc Tiếu gần như thế, nhưng cũng không có ấn tượng sâu đậm, lần này vừa gặp mặt đã thấy bộ mặt điên cuồng như vậy của Y Lưu, khiến nàng khó tránh không hiếu kỳ.

“Không biết.” Diêm Mạc Tiếu lắc đầu.

“Không biết?” Lữ Diệu Vân lặp lại.



Dĩ nhiên là không biết, Diêm Mạc Tiếu nhìn Y Lưu đang hôn mê, lúc này gương mặt kia nhìn có vẻ đơn thuần, vô hại, nếu như không phải vai hắn còn đau, nếu như không phải trên vạt áo Y Lưu còn dính máu, thì căn bản không thể tưởng tượng Y Lưu ban nãy điên cuồng như thế.

Lần trước sau khi Bạch Tử Độ nghi ngờ Y Lưu có vấn đề, hắn cũng ngầm cho phép Bạch Tử Độ điều tra, chỉ là kết quả không tốt.

Nơi đầu tiên thiếu niên này xuất hiện chính là dưới vách núi, trước lúc đó, vậy mà không có một chút dấu vết nào có thể tìm, nếu như không phải bối cảnh lớn mạnh khiến Thần Binh sơn trang không thể chạm đến, vậy rốt cuộc là tình huống gì, mới có thể khiến một người không có dấu vết tìm kiếm?

Chỉ là, bối cảnh lớn mạnh hơn Thần Binh sơn trang, có khả năng sao?

Hơn nữa, cái khác không nói, chỉ riêng Y Lưu, bản thân Diêm Mạc Tiếu còn không dám nói là biết, rõ ràng bình thường an tĩnh thậm chí có thể nói là hiền lành như vậy, sao đột nhiên lại điên cuồng như thế?

Rốt cuộc là vì sao chứ? Diêm Mạc Tiếu nghĩ không ra, nhất thời, trong phòng yên tĩnh đi.

Đường Thấm và Hạ Hải Sơn đi vào, Đường Thấm nhìn thiếu niên yên tĩnh trên giường, lắc đầu nói: “Trang chủ, bên tiểu nhị đã xử lý ổn thỏa rồi.”

Diêm Mạc Tiếu gật đầu, dừng lại một chút rồi hỏi: “Ban nãy xảy ra chuyện gì? Tại sao A Thủy lại điên cuồng như thế?”

Nghe thấy câu hỏi, Đường Thấm tỏ vẻ cũng khá nghi ngờ.

“Ban nãy sau khi trang chủ đi, tiểu công tử vốn đang nghỉ ngơi, không biết tại sao, đột nhiên nói đói, ta bèn đi gọi thức ăn, ai biết tiểu nhị còn chưa đặt thức ăn xuống, tiểu công tử đột nhiên xông tới áp chế tiểu nhị, chuyện sau đó trang chủ cũng thấy rồi.”

Diêm Mạc Tiếu nhíu mày: “Trong này không xảy ra bất cứ chuyện gì sao?”

Đường Thấm lắc đầu: “Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là, vẻ mặt khi đó của tiểu công tử dại ra, giống như dấu hiệu điên cuồng vậy.”

Vẻ mặt Đường Thấm trở nên khó coi, nhưng vẫn nói tiếp một câu: “Tiểu công tử điên cuồng như vậy, có khi nào là vì..... vì máu của trang chủ?”

Máu? Diêm Mạc Tiếu nâng tay, lỗ châm trên ngón tay vẫn còn, nếu như không phải vết thương đầu vai càng đau hơn, Diêm Mạc Tiếu có thể sẽ không xem nhẹ lỗ châm trên ngón tay.

Hắn nhíu mày, hơi cúi người nhìn Y Lưu đang hôn mê, trong mắt thoáng hiện lên đau khổ, hắn kéo tay áo bên phải, chỗ cách một tấc trên cổ tay có một vết thương rất sâu.

Đều tại thứ quỷ này!

Diêm Mạc Tiếu đột nhiên đứng dậy, phất tay rời đi: “Bảo đại phu trị liệu cho A Thủy, nếu không có trở ngại, không cần đến nói với ta.”

Ba người ở lại nhìn nhau, đều thở dài, nhưng lại không nói ra, trong đó, Đường Thấm hận không thể tát cho mình một cái.