Chương 3: Hoa Quả

Lúc Y Lưu tỉnh lại đã là ngày tiếp theo, mọi thứ của hôm qua dường như vẫn ở trước mắt, sở dĩ y nhảy lầu, là vì sống quá mệt, nhưng bây giờ y không còn ở thế giới đó nữa, có phải không cần mệt như vậy nữa không?

Thật ra Y Lưu không phải không hiểu tình huống hiện tại, là một người tự kỷ chỉ rầu rĩ ở trong nhà, thứ giải trí của y đại khái chỉ có cái ti vi mà thôi!

Mặc dù sau đó y vào bệnh viện tâm thần, nhưng bởi vì bố dượng có nhiều tiền, cho nên trong phòng bệnh của y được bố trí cũng toàn thiết bị tốt, mặc dù y không lên mạng, nhưng y rất thích ti vi có thể nối mạng.

Cho nên y vẫn biết chuyện xuyên việt, y tự kỷ, nhưng không phải không có IQ, vẫn hiểu một người không thể từ thế giới này nhảy đến thế giới khác, trừ phi chết rồi hoặc là xuyên việt.

Quay đầu nhìn người bên cạnh, vừa nhìn liền ngẩn ngơ.

Hôm qua, cho đến khi ngủ, y vẫn chưa nhìn thấy diện mạo của người này, bây giờ nhìn thấy, toàn thân đều khϊếp sợ.

Đại khái là y chưa từng thấy ai đẹp như vậy, cho dù là những minh tinh trên ti vi cũng không đẹp bằng người trước mặt, kiểu đẹp này không phải là anh tuấn tiêu sái, mà là kiểu yêu mị.

Chắc là kiểu tướng mạo của nam nhân tồi điển hình, cho dù ngủ rồi, khóe mắt cũng có sức quyến rũ, là kiểu nam nữ đều thích, làn môi mỏng hơi trắng, mím chặt, dường như đang phiền não gì đó.

Hửm? Đây là cái gì? Y Lưu nhìn thấy sợi chỉ đỏ trên cổ nam nhân kia, nên vươn tay nắm lấy sợi chỉ đỏ, sau đó nhẹ nhàng rút ra, một cây châm bạc bị rút ra theo sợi chỉ đỏ, trên châm bạc còn dính máu, hình như là máu của nam nhân này.

Để châm bạc lên đống rơm, Y Lưu lại nhìn nam nhân này, hình như ngủ rất sâu, không có phản ứng.

Nhớ đến bên ngoài sơn động có mấy cây ăn quả, Y Lưu sờ bụng rồi chạy ra ngoài.

Diêm Mạc Tiếu mở mắt nhìn bóng dáng thiếu niên chạy ra ngoài, lòng hơi rối nhìn cây châm bạc bị rút ra kia, trong mắt hơi phức tạp.

Không ngờ, hắn bị phong bế nội lực, vậy mà ngay cả lòng cảnh giác cũng bị phong bế luôn, khi tay thiếu niên chạm đến sợi chỉ mới tỉnh lại, hơn nữa, còn không kịp ngăn cản.

Bản thân hắn cũng không dám rút châm bạc ra ngoài, bị thiếu niên rút ra hời hợt như vậy, có thể tưởng tượng được sự rối bời trong lòng.

Cảm giác tim bị đốt cháy khiến hắn biết, độc tố được châm bạc phong lại đã bị giải phóng ra rồi, hắn nhanh chóng ngồi dậy đả tọa, bắt đầu vận hành độc tố, từng chút từng chút giải phóng nội lực bị phong bế của mình.

Lúc Y Lưu quay lại thấy nam nhân đang khoanh chân ngồi trên đống cỏ, y vừa bước vào, nam nhân liền mở mắt ra, cười híp mắt nhìn thiếu niên bước vào.

Y phục trên người thiếu niên trải qua một đêm đã khô rồi, ra ngoài một chuyến lại ướt lại, nhưng cũng không ướt lắm, hẳn là bên ngoài ngừng mưa rồi, nhưng trên cỏ dại vẫn còn nước.

Thiếu niên ôm vài quả trong lòng, có xanh cũng có đỏ, nhìn cũng không thích lắm, bên trên còn dính nước.

Y Lưu thả trái cây lên đống cỏ, chọn ra một quả đẹp nhất đưa qua cho nam nhân này, coi như đa tạ hắn cho y ngủ một đêm trên đống cỏ này.

Không đợi nam nhân nói chuyện, Y Lưu lại chọn ra một quả xem như đẹp bỏ vào miệng ăn.

Diêm Mạc Tiếu đang quan sát trái cây trong tay, thấy động tác của thiếu niên, theo bản năng đưa tay ngăn lại, Y Lưu nghi ngờ nhìn nam nhân này.



“Đừng ăn cái này, có độc, cái này cũng có.” Nói xong, Diêm Mạc Tiếu quơ quơ trái cây trong tay.

Y Lưu nhìn trái cây trong tay, lại nhìn Diêm Mạc Tiếu cách hơi gần, y cúi đầu đặt trái cây trong tay xuống lại cầm trái khác lên, lần này cầm một trái màu xanh rất xấu, sau khi cắn một miếng cảm thấy cũng không tệ, cũng không ghét bỏ nữa.

Y không dám ngẩng đầu nhìn nam nhân này nhiều, nam nhân lúc ngủ có cảm giác khiến người ta không thể dời mắt, bây giờ tỉnh rồi, thêm mùi hương thoang thoảng trên người hắn, Y Lưu cảm thấy mặt mình đỏ rồi.

Thấy thiếu niên bắt đầu ăn rồi, Diêm Mạc Tiếu đưa trái cây trong tay lên miệng bắt đầu ăn.

Nghe thấy tiếng nhai, Y Lưu mới ngẩng đầu nhìn, vừa thấy nam nhân này ăn trái cây có độc, Y Lưu liền có cảm giác mình bị lừa, tới gần nam nhân, cắn một miếng vào trái cây trong tay nam nhân, trong đó còn cắn phải tay Diêm Mạc Tiếu.

“Này!”

Diêm Mạc Tiếu hơi hoảng sợ, đột nhiên rụt tay về, nhìn trên ngón tay còn dính nước, hắn ngẩng đầu nhìn Y Lưu hơi nguy hiểm.

Diêm Mạc Tiếu hoảng sợ không phải vì thiếu niên ăn trái cây, loại trái cây này sẽ không làm người ta chết, nhiều nhất là tiêu chảy mà thôi, chút độc này với người di chuyển kịch độc như hắn mà nói chỉ có thể xem là đồ ăn vặt, điều khiến hắn hoảng sợ là, thiếu niên lại đυ.ng vào móng tay hắn.

Toàn thân hắn đều là độc, thậm chí ra mồ hôi cũng có độc, huống hồ thiếu niên còn liếʍ phải móng tay hắn, móng tay hắn không thể tùy tiện đυ.ng vào đâu.

Y Lưu không hề quan tâm nét mặt của Diêm Mạc Tiếu, chỉ là y ăn trái cây của Diêm Mạc Tiếu làm y không thích lắm, chua còn không dễ ăn, y quay đầu phun ra.

Quả nhiên là có độc.

Diêm Mạc Tiếu đợi thiếu niên ăn hết một quả trái cây, phát hiện thiếu niên này lại không có phản ứng gì, khó tránh hơi kinh ngạc.

Tại sao thiếu niên này không có chuyện gì? Lẽ nào thứ trên châm bạc làm độc tố trong cơ thể hắn yếu đến mức này rồi?

Cũng không đúng, ban nãy, cảm giác khi châm bạc rút ra cũng không giống cảm giác độc tố bị yếu đi.

Thiếu niên này rốt cuộc là người thế nào?

“Ngươi tên là gì?” Diêm Mạc Tiếu ăn trái cây, hỏi thiếu niên.

Y Lưu không ngẩng đầu nhìn nam nhân, sau đó chìa tay lấy một quả còn dính nước đưa cho nam nhân, nhẹ nhàng vẫy một cái, nước bên trên chậm rãi chảy xuống, đọng trên cỏ khô.

“Giọt nước? Ngươi tên Thủy? Hay là tên Châu? Hay là Thủy Châu?” Diêm Mạc Tiếu nghi ngờ.

Y Lưu lắc đầu, sau đó bắt đầu yên lặng ăn trái cây của mình, y không muốn nói chuyện, thật phiền phức!

“Được rồi! Vậy thì hôm nay trở đi sẽ gọi ngươi là A Thủy.” Thấy thiếu niên không phản ứng, Diêm Mạc Tiếu cảm thấy mình hơi xấu hổ, chỉ đành ngồi ăn trái cây.

Cả buổi trời, Y Lưu không nghe thấy nam nhân tự giới thiệu, nghi ngờ nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu.



Thôi đi, nếu hắn đã không giới thiệu, vậy từ hôm nay trở đi sẽ gọi hắn là A Quả! Dù sao thứ nam nhân này ăn là trái cây của y hái.

Đến buổi trưa, Diêm Mạc Tiếu đã hoạt động được như thường, vì thế hắn ra ngoài sơn động, chuẩn bị tìm chỗ leo lên.

Sau khi hắn bị châm bạc phong bế độc tố, lại phong bế nội lực, sau đó bị đẩy xuống đây, bây giờ tuy hắn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nội lực đã khôi phục được ba phần, leo lên vách núi hẳn là không có vấn đề, chỉ là.....

“A Thủy, ngươi có muốn đi theo ta không?” Diêm Mạc Tiếu hỏi Y Lưu.

Y Lưu mờ mịt nhìn Diêm Mạc Tiếu, sau đó gật đầu, bây giờ y thật ra chẳng còn lựa chọn nào khác!

Lại là vẻ mặt khiến tim người ta đập nhanh, Diêm Mạc Tiếu cảm giác tay lại ngứa rồi, thật muốn nhéo một cái!

Diêm Mạc Tiếu lại nhìn vách núi cao, dốc kia, cứ trực tiếp lên nhất định sẽ không được, bây giờ hắn chỉ khôi phục ba phần công lực, mình lên chắc không có vấn đề, nhưng nếu đưa theo một người thì có vấn đề rồi.

Cuối cùng, hai người chỉ đành hái ít quả dại để làm đồ ăn dự phòng, sau đó đi dọc theo thượng nguồn bờ sông, sở dĩ không đi theo hạ nguồn là vì Diêm Mạc Tiếu đi về phía trước xem thử, phát hiện nơi hết hạ nguồn là dưới vách núi, chảy vào mạch nước ngầm rồi.

Nhưng hai người đi theo thượng nguồn chưa được bao lâu, đã bị vài người từ trên trời giáng xuống chặn lại, những người này thả xuống ba sợi dây thừng từ vách núi, rơi xuống cách hai người không xa, Diêm Mạc Tiếu ôm thắt lưng Y Lưu chúi vào bụi cỏ bên cạnh.

“Mau, chúng ta đến nơi bọn họ rơi xuống xem thử trước, đàn chủ nói hắn bị phong bế nội lực, không chạy xa đâu.”

Mấy người này dường như cố ý nói nhỏ, sau đó vội vàng chạy về hướng hai người họ đi tới, chỉ là mấy người này đã sơ ý rất lớn, không chú ý đến dấu chân trên đất.

Đợi họ chạy xa, hai người mới đứng dậy từ bụi cỏ, Diêm Mạc Tiếu nhìn mấy sợi dây thừng được thả xuống, sau đó rút thắt lưng của mình ra, cột Y Lưu và hắn lại cùng nhau.

Bây giờ đã biết A Thủy ít nhất không sợ độc bên ngoài của hắn, vậy thì, khoảng cách gần như vậy hẳn cũng không có vấn đề gì.

“Ôm chặt ta, chúng ta lên trên.”

Dặn dò Y Lưu một câu, sau khi thấy Y Lưu gật đầu, Diêm Mạc Tiếu túm lấy hai sợi dây thừng, chân đạp lên vách núi, cả người như phản lại lực hút của trái đất bay lên trên, tốc độ rất nhanh, ngoại trừ ngẫu nhiên mượn lực trên vách núi, hai người dường như không hề dừng lại.

Đợi sắp lên đến đỉnh núi, Diêm Mạc Tiếu mới tạm dừng lại, lấy ra một sợi dây thừng cột vào thắt lưng Y Lưu, lại để Y Lưu tự nắm dây thừng, sau đó mới cởi thắt lưng của mình ra.

“Đợi ta thời gian một nén nhang, ta sẽ lập tức quay lại.”

Nói xong, Diêm Mạc Tiếu dẫm chân lên vách núi, cả người bay lên trên, sau đó biến mất trên vách núi.

Cả người Y Lưu bị treo lơ lửng trên dây thừng, cúi đầu nhìn xuống dưới, quả nhiên còn hơn sân thượng của bệnh viện tâm thần không ít.

Nhưng mà.... một nén nhang là bao lâu?

(*): (khoảng 45 – 60 phút)