Chương 30: Cái Ôm

Các chưởng môn môn phái còn đỡ, bên dưới những đệ tử đưa đến đã hoảng sợ, nếu như thật sự là hai bên đường đều bị lấp, vậy bọn họ thật sự là mọc cánh khó thoát.

“Diêm trang chủ, không biết ngài có biện pháp gì?” Chưởng môn phái Trùng Hư Chí Vân đạo nhân tiến lên một bước, Phi Thố đến tham gia đại hôn của Tô Tâm Thật là sư đệ ông.

Mà lúc này, có thể nói một câu ngoại trừ mấy tiểu môn phái ra, đại khái cũng chỉ còn hai trang tứ phái thôi, mà Xuyên Vân sơn trang và Thần Binh sơn trang càng đứng đầu ngọn gió.

Chỉ là công việc của Xuyên Vân sơn trang thì khỏi nói, nhất định là người đắc tội rất nhiều, hơn nữa, Tiết Hồng Vân là nữ tử, hơn nữa, võ công không bằng Diêm Mạc Tiếu.

Mặc dù nói không ai xem thường Tiết Hồng Vân vì nàng ta là nữ tử, nhưng dưới tình hình nam đông nữ ít này, bọn họ dĩ nhiên càng muốn nghe ý kiến của Diêm Mạc Tiếu.

Mọi người đều nhìn Diêm Mạc Tiếu, mà Diêm Mạc Tiếu vẫn đang an ủi Y Lưu trong lòng.

Mọi người đều nhíu mày, Hạ Hải Sơn và Lữ Diệu Vân mặc dù ngoài ý muốn tại sao Y Lưu lại ở đây, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, nhưng người khác thì không như vậy.

Có thể được Diêm Mạc Tiếu độc nhân này ôm trong lòng, nếu không phải Diêm Mạc Tiếu muốn hại chết Y Lưu, vậy chỉ có thể là Y Lưu có chỗ hơn người, không sợ thể chất của Diêm Mạc Tiếu.

Trong đó, Tiết Hồng Vân nhìn hai người thân mật tiếp xúc, sắc mặt sớm đã giống như cháy sém, chỉ là nàng ta không tiến lên.

Diêm Mạc Tiếu lại vỗ hai cái sau lưng Y Lưu, vẫy tay với Lữ Diệu Vân, Lữ Diệu Vân đi qua, vô cùng tự giác lấy một sợi tơ màu xanh rộng bằng ba ngón tay từ trong tay áo đưa sang.

Diêm Mạc Tiếu dùng sợi tơ bịt mắt Y Lưu lại, để y có thể tạm thời không nhìn thấy mặt đất đầy máu, và thi thể Vô Liễm Tiếu nằm trên đất.

“A Thủy nghe lời, ta ôm ngươi, ở đây không có cái gì hết.”

Môi Y Lưu không còn chút máu nào, vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, nhưng trải qua quá trình lúc nãy, y đã bình tĩnh lại không ít, nhưng bụng trống không vô cùng đói, nhưng y vẫn nghe lời gật đầu.

Diêm Mạc Tiếu ôm Y Lưu lách qua thi thể Vô Liễm Tiếu đi tới trước đám người, lúc này mới gật đầu với mọi người nói.

“Ban nãy hai người nói đúng, bên đó chỉ đành làm phiền hai vị chưởng môn, đến đá lớn và vách tường bên kia xem một chút, đá lớn có thể đẩy thì tốt, nếu không thể, thì chỉ có thể nghĩ cách bên tường đá có cơ quan thôi.”

“Tường đá đó nếu đã có cơ quan, nhất định cũng có cách giải.”

Mọi người đều gật đầu với lời bàn của Diêm Mạc Tiếu, chỉ là lại bắt đầu nhìn nhau, dĩ nhiên ai cũng không muốn đi điều tra, đến bên đá lớn, nếu không đẩy được thì mất mặt, đến bên vách tường, nếu tiếp xúc cơ quan, vậy thì sẽ mất mạng.

“Bên đá lớn để ta đi!” Trong mọi người, Bách Lý Thanh Phong có thể nói là giống như thanh phong vậy vừa lạnh lẽo vừa đúng lúc.

“Sư huynh, vách tường bên đó để muội đi vậy!” Lữ Diệu Vân nhìn mấy người giang hồ, trong mắt ẩn chứa coi thường, quả thật là một đám ăn hại, đâm một phát liền vỡ.

“Bổn trang chủ đi cùng ngươi.” Tiết Hồng Vân tiến lên.



Lữ Diệu Vân nhìn Diêm Mạc Tiếu, thấy Diêm Mạc Tiếu không có bất kỳ ý kiến gì, vì thế gật đầu đồng ý.

Mấy người giang hồ lại nịnh bợ ba người một phen, ba người này cũng lười nghe bọn họ dong dài, vì thế quay đầu đi mất.

Lập tức, mấy người giang hồ da mặt mỏng đều không khỏi đỏ mặt, da mặt dày thì nhìn không chớp mắt, giống như không xảy ra chuyện gì vậy.

Sau khi ba người rời khỏi, mọi người cũng yên tĩnh đi, Tô Băng Nhi nhìn trái nhìn phải, kéo ống tay Tô Siêu, sau đó lặng lẽ chỉ Y Lưu.

Tô Siêu nhíu mày lắc đầu, hắn vẫn luôn coi Y Lưu là một người bình thường, bây giờ không ngờ lại là người của Thần Binh sơn trang, mặc dù Diêm Mạc Tiếu nói là bằng hữu, nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống bằng hữu bình thường.

Tô Băng Nhi bĩu môi, thả Tô Siêu ra, vậy mà lại chạy về phía Diêm Mạc Tiếu, Tô Siêu và Tô Giang Lâm, Tô Trung Đình dĩ nhiên không ngờ Tô Văng Nhi sẽ làm tới bước này, không kịp ngăn cản.

“Tại hạ Tô Băng Nhi, bái kiến Diêm trang chủ.” Tô Băng Nhi đứng tại chỗ cách Diêm Mạc Tiếu năm tấc, cười rất cởi mở.

Diêm Mạc Tiếu nhìn nàng nhíu mày, dĩ nhiên căn bản không biết đây là ai, lạ nhìn hướng Tô Băng Nhi chạy đến, rồi mới gật đầu.

“Tô cô nương có chuyện gì không?”

Tô Băng Nhi đỏ mặt, không phải đỏ mặt với gương mặt Diêm Mạc Tiếu, mà chìa tay chỉ Y Lưu trong lòng hắn, rồi mới đỏ mặt, nói không ra lời.

Vừa nhìn tư thế này của Tô Băng Nhi, Diêm Mạc Tiếu cúi đầu nhìn Y Lưu rất yên lặng đang bịt mắt trong lòng mình, lại quan sát Tô Băng Nhi một chút, khó tránh suy nghĩ sai lệch.

Đây không phải là nhìn trúng A Thủy rồi sao? Chỉ là tướng mạo đẹp như này của A Thủy, lại yên lặng nghe lời, chỉ riêng không sợ độc tố của hắn đã là điểm người thường không thể xứng rồi.

Cô nương này xem ra cũng không giống có thể xứng! Mặc dù tướng mạo xinh xắn, không nói Lữ Diệu Vân, Đường Thấm cũng xinh hơn nàng không ít, từ tư thế đi đứng đến võ công cũng bình thường sao có thể bảo vệ A Thủy?

(Anh ơi anh kỳ ghê -_-)

Thật ra Tô Băng Nhi trông cũng rất xinh đẹp, nếu không cũng sẽ không được tráng hán từng đánh nhau kia xem trọng, trong mắt người thường là vô cùng xinh đẹp, chỉ là Diêm Mạc Tiếu chỉ quen nhìn mỹ nhân, ánh mắt dĩ nhiên cao hơn.

Mà nói về võ công, võ công Diêm Mạc Tiếu cao cường nội lực lại thâm hậu, cho dù ông nội của Tô Băng Nhi Tô Trung Đình cũng không phải đối thủ, càng huống hồ là Tô Băng Nhi, trong mắt hắn cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

“Tô cô nương tìm A Thủy? Lúc này sợ là không tiện, A Thủy không thể nhìn mấy thứ bẩn này.”

Nói xong, Diêm Mạc Tiếu còn biểu thị Tô Băng Nhi nhìn vết máu trên đất.

Tô Băng Nhi nhìn một cái, vô cùng tán thành lời nói của Diêm Mạc Tiếu, người hành tẩu giang hồ như nàng còn không thích, càng huống hồ người bình thường như tiểu ách ba, ban nãy nếu không phải cha nàng bảo vệ, lúc này nói không chừng nàng đã bỏ mạng tại đây rồi.



Hiểu thông gật đầu, Tô Băng Nhi cũng không nghĩ nhiều, nói một câu quấy rầy, rồi lại quay về bên cạnh phụ thân, kết quả bị Tô Giang Lâm và Tô Siêu ân cần dạy bảo cả buổi trời.

Y Lưu yên lặng dựa trong lòng Diêm Mạc Tiếu, cảm giác bị máu bắn lên ban nãy đã nhạt đi, mặc dù bụng vẫn trống, nhưng không còn cảm giác muốn gặm người đó nữa, mùi máu tanh vốn dĩ xông thẳng vào xoang mũi, bởi vì ở trong lòng Diêm Mạc Tiếu, cũng nhạt đi không ít, ngay cả không khí lạnh lẽo, dường như cũng không khó chịu như vậy.

Mùi hương trên người Diêm Mạc Tiếu thật ra rất nhạt, cho dù dựa vào gần như vậy, mùi vị ngửi thấy cũng không nồng, trái lại vờn quanh xoang mũi, cảm giác vừa vặn.

Mùi hương này sẽ mê hoặc tâm trí người khác, nhưng Y Lưu lại cảm thấy an tâm lạ thường, cho dù người này lúc trước bởi vì y cắn mà chán ghét y, nhưng bây giờ Y Lưu vẫn cảm thấy rất an tâm.

Sẽ không bị máu thịt mê hoặc tâm trí, cũng sẽ không có cảm giác cô độc một mình thật tốt, Y Lưu vươn tay ôm lấy Diêm Mạc Tiếu, vùi đầu vào lòng hắn, khóe miệng cong lên.

Chỉ là bộ dạng này trong mắt người khác, lại có ý nghĩa khác, một nam một nữ ôm nhau như vậy là trai tài gái sắc, hai nam nhân ôm nhau ám muội như vậy có ý gì?

Một vài người giang hồ từng tiếp xúc cười rất đáng khinh, người bên cạnh thấy khó tránh đi hỏi, lập tức, rất nhiều người ở đây châu đầu ghé tai, chỉ trỏ hai người.

Diêm Mạc Tiếu không hề để ý bọn họ nghĩ gì, hắn bị cảm giác trên lưng truyền đến làm hơi cứng đờ, cúi đầu nhìn Y Lưu trong lòng, nụ cười kia khiến trong lòng hắn kích động một chút, cảm giác ngứa ngứa truyền khắp toàn thân.

Sao lại như vậy? Đây là cảm giác gì?

Diêm Mạc Tiếu biết rõ, cảm giác này với Y Lưu không phải một lần, nhưng lúc đó là vì Y Lưu ngậm ngón tay hắn!

Diêm Mạc Tiếu còn đang nghĩ tại sao, ba người ra ngoài đã quay về, chỉ là lúc Bách Lý Thanh Phong quay về, y phục trên người không sạch sẽ.

“Ta xuất toàn lực, nhưng không thể lay động cúc đá lớn đó một chút nào.” Bách Lý Thanh Phong phủi sạch bụi bặm trên áo, lắc đầu với mọi người.

Tiết Hồng Vân không nói gì, không biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt nàng ta hơi tái xanh, nàng ta không nói, chỉ có thể để Lữ Diệu Vân nói.

“Trên vách tường quả thật được thiết kế cơ quan, chúng ta chỉ cần dùng lực mạnh đẩy vách tường, cơ quan sẽ bị kích khởi, bên trong không phát hiện có công tắc kích khởi cơ quan, hẳn là một bên khác của vách tường.

Phát hiện hai bên đều khiến mọi người thất vọng, cuối cùng vẫn là Diêm Mạc Tiếu nói.

“Cùng nhau đến vách tường xem, đá lớn không đẩy nổi, cơ quan vẫn còn chút hy vọng.”

Lời nói của hắn khiến mọi người có chút ít hy vọng, vì thế toàn bộ đứng dậy, đi về phía vách tường, tránh xa nơi đầy mùi máu này.

Vài lời của Diệp: Chắc đây là chương cuối tui đăng trong tháng cũng như là trong năm nay, nếu được thì tui làm thêm không thì tui xin chúc tết mọi người trước nha. Cảm ơn thời gian qua đã quan tâm đến truyện, đây là bộ đầu tay với lại tui làm một mình nữa nên sai sót nhiều mong mọi người đóng góp ý kiến để tui hoàn thiện hơn nha!!!

Chúc mọi người ăn Tết vui vẻ nha!!!

~2022~ 你好!!