Chương 3

Tôi đi theo Hạ Minh Duyên để làm quen với tất cả người thân của anh ấy, trên mặt mọi người đều nở một nụ cười kỳ quái.

Đôi mắt của họ giống như muốn dính chặt lên người tôi.

Đặc biệt sau khi rời đi, đằng sau tôi còn truyền đến mấy câu thì thầm.

“Tại sao hai đứa này lại không giống như trong tưởng tượng của tôi vậy?”

Tốt xấu gì cũng là một tên đực rựa đến thăm, tại sao những người này đều nhìn chằm chằm vào mặt tôi thế nhỉ?

“Bố mẹ anh đâu?”

“Họ đã mất từ lâu rồi. Tôi được ông nội nuôi dưỡng, nhưng gần đây ông ấy đang đi nghỉ ở nước ngoài, nên tạm thời cậu không gặp được ông ấy.”

“Vậy những người thân khác của anh không có phản ứng gì với việc anh come-out hả?"

Hạ Minh Duyên lắc đầu, vẻ mặt vẫn như thường.

Tôi ngồi ăn bữa cơm trưa mà tê cả da đầu.

Tôi thật sự không hiểu tại sao những người này lại thích nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Sau khi kết nối những âm thanh vừa nghe được với nhau, trong đầu tôi lờ mờ đoán ra được.

Có lẽ Hạ Minh Duyên đã có người mình thích.

Nhưng tại sao không dẫn về thăm nhà? Nhìn có vẻ như gia đình anh ta cũng không phải không thể chấp nhận chuyện come-out.

Chẳng lẽ... Âm dương cách biệt?

Sau khi ý tưởng này nảy ra trong đầu, tôi đồng cảm quay sang nhìn Hạ Minh Duyên.

Chẳng trách ngày nào anh ta cũng tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn mọi người như thể nợ mình năm trăm triệu.

Làm hết nửa ngày thì ra là do tình yêu không thuận lợi, muốn thủ thân như ngọc nên phải kéo tôi ra chắn đao.

Sau bữa ăn, tôi bắt đầu nghĩ xem khi nào thì mình mới có thể rời đi.

May mắn thay, những người họ hàng đó không có ý định ở lại ăn tối, sau bữa ăn họ đều sôi nổi nói lời tạm biệt.

Nhưng việc mọi người đưa cho tôi một phong bì màu đỏ trước khi rời đi là ý gì chứ?

“Tiểu Mộ, tôi rất xem trọng cậu đó, nhất định phải ở bên nhau thật tốt.”

“Chỉ cần ở bên nhau cho tốt là được rồi. Người trẻ tuổi cần phải nắm chắc tình cảm của mình.”

Một bữa ăn mang đến cho tôi cảm giác như lọt vào trong sương mù, cuối cùng tôi cầm mười mấy phong bao lì xì đỏ, nhìn Hạ Minh Duyên với vẻ mặt khó hiểu.

“Sếp Hạ, tôi nên để số tiền này ở đâu cho anh đây?”

“Nếu là cho cậu thì cậu cứ giữ đi.”

Khốn kiếp, tư bản mở mắt rồi!

Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh Hạ Minh Duyên trong lòng tôi có thể so sánh với người khổng lồ.

Nhưng tại sao anh ta lại vô duyên vô cớ tốt với tôi như vậy?

Tôi suy nghĩ một lúc và một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu mình.

“Sếp Hạ, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ nói cho ai biết chuyện xảy ra ngày hôm nay!”

Hạ Minh Duyên lộ vẻ nghi ngờ.

“Về chuyện hôm nay, một chữ tôi cũng không nói với ai, và sẽ không bao giờ có bất kỳ tin tức nào xuất hiện trong công ty.”

Dù là người yêu của Hạ Minh Duyên có qua đời hay chưa thì chuyện anh ấy come out với gia đình, tôi sẽ không ra ngoài.

Suy cho cùng, hình ảnh của ông chủ sẽ quyết định hình ảnh của công ty.

Chẳng có ông chủ nào muốn nhân viên nói về những chuyện tình yêu tầm phào của mình mỗi ngày.

“Sếp yên tâm. Sau khi nhận được số tiền này, tôi đảm bảo miệng mình sẽ kín mít.”

Xong xuôi, tôi còn gật đầu chắc chắn để bày tỏ sự chân thành của mình.

Nhưng thứ nhận được lại là ánh mắt xem thường từ Hạ Minh Duyên.

“Cậu đi theo tôi thật sự là lãng phí nhân tài, cậu nên qua ban truyền thông đi. Dù sao người có đầu óc linh hoạt như vậy, rất thích hợp làm truyền thông.”

“Anh chuyển tôi sang vị trí khác, được không?”

Mỗi ngày đều đi theo một người nắng mưa thất thường như Hạ Minh Duyên gây cho tôi rất nhiều áp lực tâm lý.



Cuối cùng, Hạ Minh Duyên vẫn không cho tôi đổi vị trí, nhưng việc tăng ca mà được nhiều tiền như vậy cũng khiến tôi cảm thấy hài lòng.

Mọi cay đắng của chuyến công tác đều tan biến, thậm chí hôm sau bước vào cửa công ty tôi vẫn tràn đầy năng lượng.

“Trợ lý Mộ, công tác vất vả rồi, sếp Hạ đến chưa?”

Mới sáng tinh mơ mà trưởng phòng kinh doanh Triệu Nguy đã đến tìm gặp.

Đáng tiếc sáng nay Hạ Minh Duyên không có ở công ty.

Tôi bảo anh ta chiều rồi quay lại, nhưng Triệu Nguy đột nhiên lấy điện thoại di động ra: “Chúng ta thêm tài khoản WeChat đi, sau đó lúc nào sếp Hạ tới thì cậu nhắn tôi một tiếng.”

Vốn dĩ cũng không có vấn đề gì nên tôi gật đầu đồng ý.

Triệu Nguy vừa thêm WeChat vừa nói: “Lại nói, bên cạnh sếp Hạ cũng thay được vài trợ lý rồi. Trợ lý Mộ đã làm việc được một thời gian dài, ắt hẳn lúc phỏng vấn đã rất xuất sắc đúng không?”

Tôi chợt ngẩng đầu lên, gần như nghi ngờ lỗ tai của mình.

Tôi mới ở đây được ba tháng.

Chẳng lẽ những người trước đây đến ba tháng cũng không qua nổi sao?

Rốt cuộc Hạ Minh Duyên là loại biếи ŧɦái gì vậy?

“Trong cuộc phỏng vấn, sếp Hạ đã hỏi cậu những câu gì vậy?”

“Câu hỏi?”

Tôi nhớ lại khung cảnh của buổi phỏng vấn.

Quả thật đó chính là khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời tôi.