Chương 54: Đi bệnh viện, nhanh lên!

Người nhà họ La hết lần này đến lần khác luôn thúc giục hai người đính hôn, La Minh vì thu xếp ổn thỏa cho Nghê Ngọc lại đồng ý!

Nghĩ đến cái ngày La Minh tìm cô ấy và nói câu kia: “Phó Du, còn lâu tôi mới yêu thứ phụ nữ chỉ biết dựa dẫm như cô. Lý do tôi đồng ý đính hôn là vì mẹ tôi dùng Nghê Ngọc ép tôi, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.”

Nói xong, La Minh đi ngay. Nếu không phải Phó Du kiêng kỵ thể diện thì đã tát hắn ta ngay tại chỗ và mắng thêm vài câu thô tục.

Mẹ nó chứ! La Minh tưởng Phó Du cô là ai? Vì một con đàn bà khác mà phải miễn cưỡng đính hôn với mình? Cô là công chúa nhỏ nhà họ Phó nha, La Minh chỉ là người thừa kế của gia đình làm ăn buôn bán thôi.

Nhưng cô còn chưa nói lại chuyện này với ba mẹ và ông nội, vì Phó Du còn chưa có xác định bản thân có muốn từ bỏ hắn ta hay không nhưng giờ đây sự đánh giá của Nhan Khuynh với La Minh lại khiến cô nghĩ bản thân mình không đáng phải trả giá vì tên cặn bã đó.

Mặc kệ dáng vẻ lúc cô thích La Minh ra sao thì hiện tại La Minh ngay cả xách giày cho cô cũng không xứng! Yêu thằng nào mà chả được, dựa vào gì muốn cô chịu đựng thằng khốn đó?

Nghĩ thế, Phó Du đã có tính toán, cô quyết định lập tức từ chối yêu cầu liên hôn của nhà họ La, hơn nữa sau này không bao giờ dính dáng gì đến La Minh, cần thiết tách ra ngay nhưng bạn trai lẫn bạn gái cùng lúc đâm một dao, vậy người bạn mang giới tính nữ này sẽ là ai?

Phó Du không quen biết Nghê Ngọc, chẳng lẽ ngoại trừ Nghê Ngọc ra, La Minh còn có người phụ nữ khác ở bên ngoài? Chuyện đó cũng không liên quan gì đến cô, ước chừng cô không tự hạ giá và làm việc xấu là tốt rồi.

Phó Du chuyển tiền đoán chữ cho Nhan Khuynh, cũng nói lời cảm ơn với cô ấy.

“Cảm ơn cô, tôi đã nghĩ thông suốt rồi, có điều, nếu sau này có cơ hội, tôi rất muốn kết bạn với cô.”

Mặc dù Nhan Khuynh không nhiều lời, Phó Du vẫn cảm thấy cô rất lợi hại. Đáng tiếc, nếu không phải vì La Minh…

Nhưng câu trả lời của Nhan Khuynh lại làm cô sửng sốt một hồi.

“Tôi không có nhiều bạn lắm, có thể thử xem, tặng cho cô thêm một chữ nữa đó, xem như quà gặp mặt.”

Phó Du vừa định nói không cần, thình lình nhớ đến gần đây công việc cha của mình rất bận và luôn mệt mỏi, Nhan Khuynh lại đoán đâu trúng đó… Nghĩ thế, cô cũng hỏi về cha của mình.

Nói cho cùng, thân là con gái cô quá quá sơ ý, chỉ vì một tên cặn bã mà xem nhẹ vấn đề sức khỏe của cha mình.

Phó Du âm thầm kiểm điểm, sau đó viết một chữ “Hòa” trên giấy rồi chụp gửi cho Nhan Khuynh.

*禾 [hé]: Hòa – cây mạ.

Nhan Khuynh trả lời lại rất nhanh: Cô hỏi về bệnh sao?

Phó Du: Đúng vậy.

Nhan Khuynh: Là người lớn trong nhà đúng không! Nếu là như vậy thì mau đi gặp bác sĩ, phiền phức lớn rồi đó.

Phó Du: Sao lại nói thế?

Nhan Khuynh: Mạ trưởng thành chính là lúa, mùa này gặt lúa có hơi sớm, chứng minh người cô hỏi bệnh đang trong độ tuổi trung niên, còn chưa đến trạng thái già nua. Mà gặt lúa sớm thì có khác gì gặt mạng? Lúa sớm đảo ngược lại là sớm đổ. Ngoài ra, thu hoạch mạ lúa, thu chính là hạt lúa nằm ở phần đầu cây, thêm một lưỡi hái, “Hòa” biến thành “Sát”, chứng minh bệnh ở phần đầu, chết vào bệnh não.

[稻 [dào]: ĐẠO - Lúa

倒 [dǎo]: ĐẢO – Đổ; ngã]

Phó Du: Không, không thể nào!

Nhan Khuynh: Cô cho thêm một chữ nữa để tôi coi.

Lần này Phó Du rất khẩn trương, không đủ thời gian để viết rồi chụp, gỏ thẳng chữ gửi cho Nhan Khuynh, là chữ “Lục”.

[六 [liù] Hán Việt: Lục – Sáu, số 6]

Nhân gian nói, sáu sáu sáu thuận buồm xuôi gió, Phó Du hy vọng chữ này có thể mang đến may mắn.

Nhan Khuynh lại trực tiếp gửi một tin nhắn thoại.

“Cô đừng dây dưa nữa, lập tức mang người lớn trong nhà nhập viện ngay. Chữ Lục hỏi bệnh chính là vận rủi lớn. Thêm một nét dọc vào chữ Lục đại biểu nâng đòn gánh quan tài, thêm nét phía trên là gà cảnh, hai nét bên dưới là người nâng quan tài. Ngoài ra, Lục còn có một giải thích khác, kêu là “Đại” và “Nhân” tức tan thành từng mảnh, ý nghĩa vô cùng không tốt.”

[六 [liù] : LỤC

棺材 [guān·cai] quan tài; hòm

杠子[gàng·zi] đòn ghánh

Chữ 六 thêm nét dọc 木

锦鸡 [jǐnjī] gà cảnh ( thêm nét trên bỏ bộ nhân bên dưới 锦 - 干)

Chữ Lục tách đôi sẽ là hai chữ 大 – Đại và 人 - Nhân]

“Hơn nữa gà cảnh năm giờ phải trở về chuồng, bây giờ là ba giờ chiều, cô còn hai tiếng nữa. Nếu qua năm giờ, mạng phải về trời.”

“……” Phó Du xem xong mặt trắng xanh.

Cô ấy cuống cuồng, sau đó nhanh chân chạy lên trên lầu.

Cha của cô ấy xin nghỉ buổi chiều và hiện đang ở nhà, lúc mới bước chân vào nhà ông còn nói với Phó Du chóng mặt, hình như bị cảm, sau đó uống thuốc rồi đi ngủ.

Dựa theo lời của Nhan Khuynh, có lẽ không phải bị cảm mà là triệu chứng của một căn bệnh nặng nào đó.

Phó Du bất chấp, chạy nhanh lên lầu.

“Ba!” Cô ấy dùng hết sức gõ cửa phòng, lại không nhận được bất kỳ tín hiệu nào.

Phó Du lại dùng sức gõ hai tiếng, trong phòng vẫn rất yên lặng.

“Ba, con vào đó nha.” Không rảnh lo chuyện khác, Phó Du sốt ruột đẩy cửa đi vào thì phát hiện cha vẫn còn đang ngủ say. Không, nhìn không giống ngủ… Càng giống té xỉu.

“Ba! Ba ơi!” Phó Du chạy đến mép giường, theo bản năng muốn lắc vai của cha nhưng đột nhiên nhớ lại lời dặn dò của Nhan Khuynh, bệnh ở phần đầu, lập tức rút tay về thu tay. Không thể động vào cha, phải gọi xe cứu thương!

Phó Du bắt bản thân bình tĩnh lại, cô gọi 120 trước mới gọi cho mẹ sau, tiếp theo tìm ví tiền, chuẩn bị tốt giấy tờ yêu cầu dùng và tiền mặt rồi leo ngồi ở cạnh cha chờ xe cứu thương đến.

Khi xe cứu thương chạy tới, cha của Phó Du vẫn luôn trong trạng thái vào hôn mê. Thậm chí bị nâng lên cáng đưa vào xe cứu thương vẫn không tỉnh lại. Chờ vào bệnh viện kiểm tra ra xuất huyết não, lập tức đẩy thẳng vào phòng giải phẫu.

Mẹ của Phó Du nhanh chân chạy tới nơi, sau khi nghe được kết luận từ bác sĩ cũng lo sợ bất an.

Mà lúc này, Nhan Khuynh ở đầu bên kia cũng có chút lo lắng. Bởi vì sau khi cô đoán chư cho Phó Du, mới suy nghĩ cẩn thận tại sao trong quyển tiểu thuyết La Minh không có vị hôn thê.

Có lẽ không phải không có mà là vì trước khi Nghê Ngọc thành công Phó Du cũng đã biến mất. Dù gì một quyển tiểu thuyết sẽ không viết những chi tiết ngoài cái nhìn của vai chính nhưng trong mắt Nhan Khuynh, thế giới mà cô đang sống lại là thế giới chân thật, mỗi người đều có máu có thịt.

Nếu như căn cứ theo chữ của Phó Du mà đoán, rất có thể sau khi ba của Phó Du qua đời, nhà của cô ấy sa sút, La Minh thuận lý thành chương không cần đính hôn, đương nhiên sẽ có lý lịch trong sạch để làm lốp xe dự phòng còn giả vờ nhân thiết thâm tình nam phụ.

Nhan Khuynh nghĩ, nhăn mày. Bà chủ thấy còn tưởng rằng cô vì La Minh nên tâm trạng mới chuyển xấu.

Nhan Khuynh lại lắc đầu: “Không phải vì hắn mà là lo cho Phó Du.”

“Là ai vậy?”

“Vị hôn thê chính thống của La Minh, cũng là người vừa mới tìm em đoán chữ.”

“Cô ta không làm khó em chứ!” Bà chủ biết chuyện cũ trong quá khứ của Nhan Khuynh và La Minh.

“Không có, người ta là cô hai thuộc dòng dõi Nho Giáo, hết sức có chừng mực lễ phép. Em khá là lo cho ba của cô ấy, không biết có chịu đựng qua một kiếp này hay không nữa, hy vọng là tới kịp!”

Nhan Khuynh thở dài, đứng dậy đi đến trước lư hương thấp một nén nhang, đồng thời châm một ngọn nến Trường Minh*. Nhan Khuynh hiếm khi thấp nến, vậy mà lúc này lại thấp một ngọn, cũng coi như là gián tiếp cầu phúc cho cha của Phó Du.

*Nến Trường Minh, là loại nến to dài, khắc họa tiết trên thân nến và cây nến này sẽ cháy trong vòng 12 tiếng, tùy theo độ nóng của ngọn lửa.