Chương 55: Thổ hào La Minh bước vào phòng

Bà chủ thở dài, còn nghĩ cô bé Nhan Khuynh này quá hiền lành tốt bụng.

Nhan Khuynh lại nhìn bà chủ một cách kỳ lạ, cảm thấy cô ấy nghĩ quá nhiều.

“Chị đừng hiểu lầm, em chỉ là thấy Phó Du trông xinh đẹp hợp mắt thôi.”

Đúng vậy đấy, Nhan Khuynh là một người nghiện sắc đẹp hàng thật giá thật. Cho dù là lúc mới chân ướt chân ráo sống nơi nghèo nhất thành phố A nhưng một khi gặp phải cô gái nào lớn lên đẹp đẹp cộng thêm tính cách tốt đều giảm 20% phí môi giới cho người ta.

Bà chủ bó tay hết nói nổi, chỉ đành cảm thán một câu: “Chị không hiểu thế giới của đám người nghiện sắc đẹp.”

Tới cuối cùng, ngọn nến này của Nhan Khuynh cũng không cần cháy sáng đêm, cha của Phó Du thật sự mạng lớn, cấp cứu rất thành công và ông ấy vẫn còn sống.

“Con rất may đó, tình huống giống như cha con phần lớn người nhà rất ít phát hiện đúng lúc. Sáng ngày hôm sau thấy không đúng thì người cũng đã chết lạnh xác rồi, ngay cả cơ hội đưa đến bệnh viện cũng không có.” Bác sĩ từ phòng cấp cứu ra nhìn thấy Phó Du, nhịn không được cảm thán một câu.

“Vất vả bác sĩ rồi ạ.” Nghe ba mình không sao, Phó Du dựa vào ghế trước phòng giải phẫu, toàn thân bủn rủn.

Mẹ Phó thấy thế cũng vội vàng ôm con gái của mình: “Nhờ con cẩn thận hết đó, lần này toàn nhờ con nên ba con mới được cứu giúp đúng lúc.”

Phó Du lắc đầu: “Không phải mẹ ơi, vì con gặp được quý nhân. Chờ ba đỡ hơn một chút con phải đích thân đến thành phố A cảm ơn người ta.”

“Nghĩa là sao?” Mẹ Phó có hơi kinh ngạc.

“Mẹ xem sẽ rõ.” Phó Du bị hoảng hồn, bây giờ lại mệt mỏi, không còn sức để nói, dứt khoát đưa di động cho mẹ xem.

Mẹ Phó nhìn cũng điếng hồn: “Người tên Nhan Khuynh này là…”

“Chính là người ném cho Ngụy Nguyên hơn hai trăm ngàn làm phí chia tay.”

“Tại sao lại là cô ta?” Mẹ Phó cũng sửng sốt, bà hiếm khi đi ra ngoài giao thiệp, cho nên không có ấn tượng gì về Nhan Khuynh lại không ngờ cô ấy có loại năng lực này.

“Đợi con có thời gian nói tỉ mỉ với mẹ sau nhưng mà con còn một việc khác.” Cha mình thoát khỏi nguy hiểm làm lòng Phó Du nhẹ nhõm rất nhiều, đồng thời cũng nhớ đến chuyện của bản thân mình: “Mẹ, hai ngày sau mẹ đi chung với con đến thăm ông nội, con không thể đính hôn với La Minh được!”

“Sao vậy con? Không phải con rất thích La Minh sao?”

“Con thật là bị đui mới thích hắn ta.” Bây giờ mỗi khi nhắc tới La Minh, Phó Du đều thấy ghê tởm, chọn chỗ quan trọng nói hết chuyện của hắn ta và Nghê Ngọc cho mẹ mình nghe.

Mẹ Phó nghe xong lập tức nổi trận lôi đình.

“Ha hả, nhà họ La thật là không tôn trọng ba con mà, ghét bỏ chúng ta chỉ là giáo viên quèn thôi chứ gì! Yên tâm đi bé Du, chờ ba con tỉnh lại, mẹ con mình sẽ đi gặp ông nội của con ngay!”

“Dạ.” Thấy mẹ đứng về phía mình, Phó Du mỉm cười, áp lực trước đó cũng tan đi không ít.

Đúng thật là La Minh không thích cô ấy vậy thì như thế nào? Cô ấy có ba mẹ yêu thương mình, còn có ông nội và gia tộc duy trì phía sau, là công chúa nhỏ nhà họ Phó, Phó Du cô vĩnh viễn không cần phải cúi đầu trước mặt tên cặn bã khốn nạn nào.

Phó Du hoàn toàn nghĩ thông suốt, chỉ chờ cha mình an ổn sẽ trích ra chút thời gian đoạn tuyệt quan hệ với nhà La. Lúc này, La Minh còn không biết đại họa rơi trúng đầu, hắn ta còn ở trong tối chơi chiêu muốn kiếm chuyện với Nhan Khuynh.

Dựa theo cách nghĩ của La Minh, Nghê Ngọc thê thảm như bây giờ đều do Nhan Khuynh ồn ào làm ra. Thậm chí còn cảm thấy Nhan Khuynh ghen ghét Nghê Ngọc, cho nên mới trả thù. Bằng không tại sao không duyên không cớ Lương Hải lại vạch trần thân phận của Nghê Ngọc? Làm em ấy trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích? Khẳng định là Nhan Khuynh châm ngòi ở bên trong.

“Anh La Minh, như vậy không tốt lắm đâu, anh thật sự không cần ra mặt vì em đâu. Em biết nguyên nhân tại sao cái tên Lương Hải kia không thích em, cũng bởi vì ghét bỏ xuất thân của em mà thôi nhưng không sao hết á, em không có để bụng đâu anh.” Căn biệt thự nào đó của La Minh, Nghê Ngọc đứng ở trước mặt La Minh, đáng thương yếu ớt cầu xin, hy vọng La Minh đừng ra mặt vì mình.

La Minh lại bởi vậy mà càng có suy nghĩ muốn bảo vệ ả ta hơn.

“Em không để bụng, anh để bụng! Cô bé ngốc à, em ở cạnh Ngụy Nguyên đã chịu đựng hắn bắt nạt đủ rồi, sao anh có thể nhìn Lương Hải bắt nạt em được kia chứ? Hướng Vãn tính là thứ gì, một đường lăn lê bò lết đi lên, không biết đã ngủ biết bao nhiêu thằng đàn ông, cô ta làm sao có thể so sánh với em. Đừng sợ, anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”

“Không, không, đàn chị Hướng Vãn không có làm gì hết, fans của chị ấy mắng em cũng là đúng. Dù gì thì kỹ thuật diễn của em vẫn còn yếu kém rất nhiều. Anh La Minh yên tâm, em nhất định sẽ học tập thật tốt, sẽ không trễ nãi chương trình học mà anh sắp xếp cho em đâu.”

Nghê Ngọc nói phải trở về luyện tập lại chương trình học được hồi sáng nhưng trong lúc xoay người, lơ đãng lộ ra vết bầm xanh trên khuỷu tay.

“Làm sao em lại bị bầm như thế?” La Minh lập tức nôn nóng.

“Không có gì, chỉ là lúc luyện tập không cẩn thận thôi.”

“Bọn họ bắt nạt em phải không?”

“Không có, không có, anh La Minh, anh mà cứ như thế thì sau này làm sao em dám đi học nữa!”

La Minh nhìn Nghê Ngọc đẫm nước mắt, chỉ đành nuốt lại những lời sắp nói, trong lòng lại âm thầm quyết định, chờ ngày mai đến công ty phải nói với bọn người kia để riêng một phòng và một giáo viên dạy kèm cho Nghê Ngọc thôi.

Nghê Ngọc của hắn chăm chỉ như vậy, nhẫn nhịn chịu đựng như thế, nhất định sẽ trở thành ngôi sao mới sáng lấp lánh trên bầu trời showbiz.

Còn những người khác sao… Lại nghĩ đến việc bản thân sắp đính hôn với Phó Du, La Minh càng bực bội thêm nhưng may mắn là, trước đó Nhan Khuynh từng đoán chữ cho Lương Hải làm hắn tìm được phương pháp mới để từ hôn. Chẳng qua đại sư Huyền Học bên phía hắn dù bói chính xác nhưng không đủ độ nổi tiếng, La Minh tính nhân dịp này đẩy người đó một tay, sau đó dẫn về nhà và từ hôn, sau đó quang minh chính đại cưới Nghê Ngọc.

Tính xong kế hoạch đâu vào đấy, La Minh đã có điểm bắt đầu. Hắn liên lạc với đại sư Huyền Học và nói tỉ mỉ nội dung kế hoạch của mình.

“Ông nói sẽ không có vấn đề gì đúng không?! Nhà của Phó Du sẽ xảy ra tai nạn bất ngờ?”

“Đúng vậy, xuống dốc không phanh. Vả lại bát tự của cô ta và cậu không hợp, ngược lại khá khớp với Nghê Ngọc.”

“Ừ, đến lúc đó ông nhớ nói y như vậy với mẹ của tôi đó.” La Minh suy nghĩ nửa ngày: “Đúng rồi, con nhỏ Nhan Khuynh kia thật sự Linh như thế sao?”

“Tuyệt đối không thể nào, hạn mức cao nhất trong bói toán của Huyền học chỉ có thể đoán trước mấy ngày, nhiêu đó thôi cũng đã vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến chi tiết.”

“Đúng không? Vậy Nhan Khuynh nói Lương Hải chơi game sẽ bị xui trong một tháng có đúng hay không?”

“Tuyệt đối không có khả năng. Vận may của con người hao mòn và thay đổi theo dòng thời gian, làm sao có thể duy trì trạng thái ban đầu như vậy trong suốt một tháng?”

“Vậy là tốt rồi, nếu như vậy chúng ta cũng đi xem náo nhiệt thôi. Không phải Lương Hải muốn mở Livestream sao? Vừa lúc cũng cho ông một cơ hội để nổi tiếng. Đều là đại sư Huyền Học, sao có thể để một mình Nhan Khuynh nổi bật được kia chứ?”

Đúng 6 giờ tối, Lương Hải đúng giờ mở Livestream nhưng anh ta mới vừa bật thông báo mở phát sóng thì làn đạn bình luận đầu tiên trên hình lại là thông báo tặng quà.

“Chào mừng tuyệt thế thổ hào La Minh bước vào phòng.”