Chương 13: Tặng quà

Cảnh Nam Châu đặt tách trà xuống nhìn đồ ăn trên bàn, đều là món y yêu thích, thậm chí có một số nguyên liệu y kiêng ăn cũng đều tránh xa, y dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Cơ Diệp Trần.

“Khẩu vị của Ngũ điện hạ thật giống với ta.”

Nghe ngữ khí lạnh lùng của y, Cơ Diệp Trần biết y đang nghi ngờ, một hoàng tử không có chỗ dựa đột nhiên tới gần tiếp cận, hẳn là nên nghi ngờ.

Trong lòng bỗng cảm thấy hơi mất mát, tâm tư hắn xoay chuyển, cố ý đè thấp giọng, âm thanh nghèn nghẹn phát ra từ cổ họng:

“Ta vốn là thích ăn cay, đây đều là những món ta cố ý chuẩn bị theo khẩu vị của Vương gia. Muốn biết khẩu vị của Vương gia không khó, chỉ cần cẩn thận hỏi thăm một chút là ra…hơn nữa…”

“Vương gia thiếu niên anh hùng, ta ngưỡng mộ đã lâu, lúc còn là một thiếu niên, ta đã gặp qua Vương gia hai lần ở Tuý Liên lâu.”

Nói xong hắn cúi đầu nhìn bàn đồ ăn trước mặt, có chút mờ mịt, hắn biết điều này là vì kiếp trước hắn đã cùng dùng bữa với y hai lần, sau đó cẩn thận ghi chép lại, nhưng cả hai lần đều tan rã trong không vui.

Một lần gặp phải ám sát, Cảnh Nam Châu suýt chút nữa bị thương, lại nghi ngờ đó là âm mưu của hắn.

Một lần là Đại hoàng tử ở sau lưng hắn hạ độc vào rượu của Cảnh Nam Châu, dẫn đến hai người lại càng không có khả năng đến được với nhau.

Nhớ tới những ký ức không thoải mái đó, Cơ Diệp Trần khó có thể khống chế được cảm xúc của mình, hắn dùng sức cắn đầu lưỡi, kìm nén cho tới khi mùi máu tanh xộc lên khoan mũi.

Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt còn mang theo chút uỷ khuất, trong lòng lại cảm thấy may mắn vì hết thảy mọi chuyện đều chưa phát sinh, sau này hắn có thể chậm rãi hòa hợp với Cảnh Nam Châu.

Nhìn thấy Cảnh Nam Châu đã lâu chưa động đũa, trong mắt hắn hiện lên vẻ đau xót, hắn làm như giận dỗi mà gắp mỗi đĩa một miếng, lại sai tiểu nhị mang lên một đôi đũa bạc.

Hơi thở lạnh lùng của Cảnh Nam Châu tan đi, khi nhìn thấy người đối diện đôi mắt đỏ hoe, y chợt nhận ra sự nghi ngờ vô lý của mình đã vô tình làm tổn thương người khác.

Sau đó như chợt nhớ đến điều gì, y lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, sau đó đưa qua.

“Ngũ điện hạ.”

Giọng nói trong trẻo truyền đến, Cơ Diệp Trần bị hấp dẫn mà ngẩng đầu nhìn, có chút sửng sốt khi nhìn thấy hộp gỗ nhỏ trên tay y.

“Cho ta?”

Hắn giơ tay lên cầm vào một góc của chiếc hộp, dùng sức mà cầm lấy, lúc Cảnh Nam Châu thu tay về, ngón tay thon dài vô tình chạm lướt vào đầu ngón tay của hắn.

Cơ Diệp Trần hoàn toàn đã quên mất chuyện gì vừa xảy ra, đôi mắt sáng lên, ngón tay nóng bừng.

Đây có phải là trùng hợp không?

Hắn dùng sức siết chặt các đốt ngón tay mình, ngón cái không ngừng vuốt ve ở chỗ vừa mới được chạm qua.

Cảnh Nam Châu thấy người nọ cứ ngốc ra đó, khóe miệng không khỏi mỉm cười, âm thanh ôn nhu nói:

“Sao không mở ra xem thử?”

Hộp gỗ đàn hương được chạm khắc hoa văn rỗng rất tinh xảo.

Mở hộp ra, một món trang sức bằng bạc nằm lặng lẽ bên trong, với vài chiếc lá nhỏ và hai sợi tua rua, giống hệt với cái mà hôm qua y mang.

Hắn ngẩng đầu nhìn vào mái tóc y, hôm nay y cũng làm kiểu tóc tương tự, chỉ khác là thay vì trâm cài hình chiếc lá, thì hôm nay lại là những bông hoa mọc thành chùm xếp quanh nhau.

Cảnh Nam Châu chú ý thấy ánh mắt của hắn, sợ hắn hiểu nhầm, môi mỏng khẽ nói:

“Đồ mới.”

“Đồ mới”. Hai từ này nổ tung bên tai Cơ Diệp Trần, nói vậy là hắn đã có một món trang sức giống hệt của Cảnh Nam Châu. Trong lòng cực kỳ vui vẻ, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

“Đa tạ Vương gia.”

Giọng nói hắn có chút run rẩy, cho dù là thử lòng hắn đi chăng nữa thì đây cũng là vật đầu tiên mà Cảnh Nam Châu đưa cho hắn.

Ngón tay hắn vuốt ve chiếc lá nhỏ tựa như đang vuốt ve mái tóc Cảnh Nam Châu, hắn đóng nhẹ nắp hộp lại, bàn tay cứ lưu luyến không muốn rời đi.

Trong suốt bữa cơm, tay hắn không khỏi nán lại trên nắp hộp một lúc, thỉnh thoảng còn sờ tới sờ lui.

Cảnh Nam Châu thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ: Hoá ra hắn thật sự rất thích nó.

Cũng vì chính bản thân y quá đa tâm, liền thôi không nghĩ nữa, chỉ là lúc nhìn thấy biểu tình trân trọng của hắn lúc nhận được món quà, vẻ mặt đó như một chiếc lông vũ mềm mại cọ qua trái tim y.

Ngữ khí của y bỗng chốc ôn hòa hơn nhiều:

“Vào phủ đệ mới đã có đủ nhân thủ chưa?”

Cơ Diệp Trần đang cắn một miếng thịt, nghe vậy buông đũa xuống, hai ba cái nuốt miếng thịt xuống bụng.

“Trong phủ không có ai, ngoại trừ Xương Ninh ta mang theo lúc ra khỏi cung, hắn từ nhỏ đã đi theo ta, đang định một lát ra chợ người xem sao.”

Cảnh Nam Châu dùng ánh mắt bình đạm mà nhìn hắn:

“Người mua từ chợ không an toàn.”

Hạ nhân có thể chia làm hai loại người, một loại là tự nguyện bán mình làm nô ɭệ, hai là do phạm tội mà bị giáng xuống làm nô ɭệ, bất kể là loại nào thì hiện tại cũng không thích hợp với hắn. Hoàng tử đang không được sủng ái bỗng nổi danh một lần, đương nhiên Đại hoàng tử và Thái tử đều muốn thu phục.

Ngư long hỗn tạp, chỉ cần sơ hở một chút nội gián sẽ dễ dàng trà trộn vào, ngặt nỗi Cơ Diệp Trần vừa bước ra đời, nhân mạch lại không có ai, nếu muốn tìm người, chỉ có thể mua từ chợ người.

Điều này Cơ Diệp Trần vốn cũng hiểu rõ, nhưng…

Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói:

“Nếu ta không mua, bọn họ sẽ cố hết sức tìm mọi cách mà nhét người vào, đến lúc đó lại càng khó phòng bị hơn, chi bằng bây giờ cứ mua hết một lần, sau đó từ từ lọc lại, không tin là không có người mà ta có thể dùng.”

Trong mắt Cảnh Nam Châu mang theo tia tán thưởng, càng tiếp xúc với người này y càng thấy kinh ngạc, vừa hay bên kia cũng có vài người cần giúp đỡ, trước tiên xem phản ứng của hắn thế nào.

“Nếu ngươi yên tâm, chỗ bổn vương có vài người ngươi có thể dùng được.”

Đầu ngón tay Cơ Diệp Trần đang vuốt ve chiếc hộp gỗ dừng lại một chút, trong mắt toàn là ý cười, nói như vậy thì có phải họ sẽ có nhiều cơ hội để gặp nhau phải không?

Hắn lao tâm khổ trí để tìm đủ mọi lý do, bây giờ lại dễ dàng đạt được.

“Vương gia chịu hỗ trợ, Diệp Trần vô cùng cảm kích.”

Cảnh Nam Châu nhìn thẳng vào mắt Cơ Diệp Trần, muốn nhìn ra điều khác thường trong đó, tuy nói là giúp hắn nhưng y vẫn đang kiểm tra và lợi dụng hắn, bằng sự nhạy bén của hắn, y không nghĩ hắn lại đồng ý nhanh như vậy.

Dù là hư tình hay giả ý, điều đó vẫn làm y thoải mái.

Y nhấc đũa lên gắp mỗi món ăn một ít, đặc biệt là cá thông, là món ăn thương hiệu của Tuý Liên lâu, ngoài giòn trong mềm, tươi ngon mọng nước.

Cơ Diệp Trần thỉnh thoảng ngước mắt nhìn y, mỗi động tác đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Tháng sáu trời thỉnh thoảng đổ mưa, vừa nãy bầu trời còn trong xanh mà giờ lại bắt đầu mưa nhỏ, vừa rồi hắn mở cửa sổ để xua đi mùi huân hương trong phòng. Đúng lúc này mưa bắt đầu rơi tạt vào khung cửa sổ, nước bắn tung toé vào phòng.

Cơ Diệp Trần giật mình vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ lại, hắn biết vì vụ ám sát đó làm Cảnh Nam Châu mất đi nội lực, cổ tay bị thương, không những không thể cầm được vật nặng mà còn cả cổ tay cũng sẽ đau nhức vào những ngày mưa gió.

Đúng lúc Cảnh Nam Châu đặt đũa xuống, khi nhìn thấy ánh mắt người kia rơi vào cổ tay mình, ánh mắt thận trọng và lo lắng vô cùng, không hiểu tại sao trong lòng y nhất thời lạnh đi.

“Cũng đã nhiều năm, ta quen rồi.”

Một câu nói đơn giản lại làm Cơ Diệp Trần đau xót vô cùng.

Cảnh Nam Châu không biết suy nghĩ của hắn, cho rằng hắn đang dựa vào đó mà muốn tìm hiểu những chuyện kia, đã là chuyện cũ nên y không muốn nhắc tới nữa. Y nhìn xuyên qua lỗ trống của khung cửa sổ bỗng phát hiện ra con phố tấp nập nhộn nhịp khi nãy không biết đã trở nên vắng vẻ tự bao giờ.

Bầu trời âm u tối sầm, tiếng mưa lộp bộp đập vào bệ cửa sổ cộng thêm cảm giác đau nhức ở cổ tay khiến y cảm thấy khó chịu.

“Ngũ điện hạ, cơm cũng đã dùng xong, ân tình cũng đã trả, xin cáo từ.”

Giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ nhưng nghe kỹ lại có chút hàn ý.

Nói xong y nhẹ nhàng dùng tay đỡ lấy mép bàn đứng dậy, đầu ngón tay vuốt nhẹ góc áo bị nhăn do ngồi lâu, động tác tao nhã uyển chuyển.