Chương 18: Phản kích

Cảnh Nam Châu lại lần nữa đặt đũa xuống, nhìn bát cơm đang ăn dở trên bàn, đũa của Cơ Diệp Trần một chiếc ở trên bát, chiếc còn lại rơi nghiêng ngã rên bàn, đồ ăn bị đũa gắp rơi vãi khắp nơi, trông càng thêm lúng túng chật vật.

Đôi mắt đen của y hơi nheo lại, thản nhiên hỏi: “Thẩm Kỳ Ninh?”

Thương Quyết nghe được trong lời nói của y mang theo hàn ý, vội vàng giải thích:

“Con trai thứ của nhị phòng Vinh Quốc công cũng là cháu trai của hoàng hậu, năm nay hai mươi sáu tuổi, chưa cưới chính thê, có hai thϊếp và một đứa trẻ bốn tuổi......con trai.....”

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vương gia, hắn quả quyết im lặng.

Từ xưa đã có lệ chỉ những người cưới thê tử một năm mà chưa có con mới được nạp thϊếp, thê tử phải gật đầu đồng ý.

Nói trắng ra, nạp thϊếp trước khi lấy thê tử cũng không sao, một số quan lại nhà nghèo không đủ khả năng cưới thê nên cả đời cũng chỉ có thϊếp, nhưng đây đều là những gia đình giàu có danh gia vọng tộc, bọn họ quan tâm đến danh tiếng, đây là việc có thể làm cho người ngoài bàn tán chê cười nên không ai làm vậy.

Đặc biệt là cưới thϊếp thất về để có con nối dõi, tiểu thư quý tộc nào lại nguyện ý gả cho.

Đôi mắt đen của Cảnh Nam Châu lóe lên một tia u ám, bình tĩnh nói: “Vinh Quốc công phủ quả thực có giáo dưỡng.”

Y cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mấy món ăn cay trên bàn, xoay qua xoay lại ngón trỏ và ngón cái, chậm rãi nói: “Ngự sử đài, Lâm Đường là người ngay thẳng, cương nghị chính trực. Ta nhớ rõ nhà hắn ta cũng ở hướng đó.”

Thương Quyết im lặng chờ chỉ thị.

Buổi tối, Vinh Quốc Công Phủ.

Tiểu công tử con trai do nhị phòng của Thẩm Kỳ Ninh hạ sinh, tên là Thẩm Nguyên Hạo, ăn cơm chiều xong vẫn cứ nghe thấy tiếng “meo meo” liên hồi.

Đôi mắt tròn xoe đầy tò mò, nó lần theo tiếng động tìm kiếm khắp sân, cuối cùng nhìn thấy trong khe nứt của hòn non bộ một con mèo con màu trắng tinh, có đôi mắt màu xanh biếc rất đẹp.

Người hầu cứ đi theo phía sau, không dám nói gì, tuy còn nhỏ nhưng tính tình rất xấu.

Khi mèo con nhìn thấy người, nó nhẹ nhàng đáp xuống đất và chạy ra ngoài bằng đôi chân ngắn ngủn, Thẩm Nguyên Hạo đuổi theo con mèo một đường, chạy ra khỏi nhà bằng cửa sau.

Thị nữ giật mình, vừa tận lực đi theo sau vừa gọi người về báo tin, lúc quay người lại đã không thấy Thẩm Nguyên Hạo nữa, cô hoảng sợ tìm khắp xung quanh.

Thẩm Nguyên Hạo đuổi theo một lúc lâu, càng đuổi càng không cam lòng, khuôn mặt tức đến nghẹn đỏ, cuối cùng đi vào một con hẻm nhỏ có ngõ cụt, chặn con mèo trong góc, cười đắc ý.

“Nhóc là con cái nhà ai? Sao giờ này còn chưa về nhà?”

Âm thanh bất ngờ làm con mèo giật mình, kêu meo meo rồi nhảy lên tường rồi biến mất.

Thẩm Nguyên Hạo thấy hy vọng đã không còn, tức giận quay lại đánh vào người phía sau:

“Ngươi là ai? Dám làm con mèo của tiểu gia giật mình, tiểu gia sẽ đánh chết ngươi.”

Lâm Đường hai tay ôm lấy đầu Thẩm Nguyên Hạo, nhìn tứ chi run rẩy vì tức giận của tên nhóc này mà cảm thấy bất lực, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã học đòi hung ác rồi, hắn cất giọng nói:

“Ngươi là con nhà ai?”

Thẩm Nguyên Hạo đánh không tới người phía sau, càng tức giận, hung tợn nói:

“Thả ta ra, gia gia ta chính là Vinh Quốc công, còn ngươi là ai? Ta sẽ mách gia gia, để gia gia bẻ gãy tay ngươi cho chó ăn.”

Lâm Đường trong mắt lóe lên, cẩn thận nhìn hắn, đứa nhỏ này ít nhất cũng phải bốn năm tuổi, Vinh Quốc công chỉ có một đứa con trai, mới cưới vợ chưa đầy một năm, sao có thể có đứa con lớn như vậy.

Khi người hầu đi tới, vừa lúc nghe được những lời này, cô kinh hãi đến mức lao nhanh tới ôm lấy Thẩm Nguyên Hào, vội vàng bịt miệng nó lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Đường, cảm thấy đôi mắt kia sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu lòng người, nên vội vàng nói:

“Thiếu gia của chúng ta còn nhỏ tuổi, ăn nói bừa bãi, mong ngài đừng để trong lòng.”

Nói xong, cô ôm Thẩm Nguyên Hạo bỏ đi, lại bị nó tức giận cắn mạnh vào tay, thị nữ không dám hét lên, cố chịu đựng đau đớn rồi vội vàng đi khỏi chỗ này.

Trong mắt Lâm Đường lóe lên một tia sáng, hắn chậm rãi đi theo.

Con hẻm yên tĩnh trở lại, một con mèo kêu meo meo, con mèo trắng nhẹ nhàng đáp xuống từ bức tường, bước chân tao nhã.

Thương Quyết từ ngoài ngõ đi vào, nghiêng người ôm con mèo vào lòng, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.

Bên kia, Cơ Diệp Trần đi thẳng tới phủ tướng quân, đang ngồi trong đại sảnh.

Sau khi nghe kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong cung, Cơ Tĩnh Nhã suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói:

“A Diệp, đừng lo lắng. Nếu hoàng thượng muốn cân bằng thế lực hai bên, chắc chắn sẽ không gả Lăng Yên cho phía Vinh Quốc công phủ.”

Cơ Diệp Trần sắc mặt âm trầm, ánh mắt thâm thúy đáng sợ, Lục Thư Lễ thấy vậy rót một tách trà, đặt vào tay hắn, nhẹ nhàng nói:

“A Diệp, mẫu thân nói có lý, cho dù hoàng thượng đồng ý cũng không thể quyết định trong ngày một ngày hai.”

Đạo lý này tất nhiên hắn hiểu, nhưng để hắn không làm gì cả chỉ ngồi chờ không, sao hắn có thể làm được? Hơn nữa, hậu cung luôn luôn tồn tại chuyện xấu, kiếp trước mẫu phi hắn chính là bị vu oan mà chết.

Nghĩ đến đây càng làm hắn không thể ngồi yên:

“Hoàng cô mẫu, người biết rõ hậu cung thủ đoạn hơn ta, hơn nữa Hoàng hậu lại luôn thích dùng một số thủ đoạn mờ ám.”

Nói như thế, Cơ Tĩnh Nhã cũng có chút sốt ruột.

“Hôm nay ta đến Cố phủ trò chuyện với Cố phu nhân rất vui vẻ. Sau khi xem xét ta thấy bên phía họ cũng có ý nghênh thú. Vậy ta phải nhanh chóng đến Cố phủ lần nữa thuyết phục Cố phu nhân để ngày mai Thượng thư đại nhân nộp thư cầu hôn.”

Cố thượng thư không tham gia tranh đấu đảng phái, nhiều năm như vậy vẫn chưa cho Cố Hiển đính hôn, vì các thế lực đều gắn bó chặt chẽ nên ông lại càng không muốn dây vào, cho nên kết hôn với Hoàng tỷ của hắn là lựa chọn tốt nhất.

“Như vậy là tốt nhất, làm phiền Hoàng cô mẫu.”

Cơ Diệp Trần nhìn Cơ Tĩnh Nhã ra khỏi cửa, trong mắt tràn đầy u ám, hắn không phải người tốt, mà là một ác quỷ từ địa ngục bò ra, nếu đắc tội hắn, hắn sẽ bằng mọi giá phải báo thù. Đột nhiên hắn nghĩ đến một chuyện thú vị, vẻ mặt hiện lên một nụ cười quỷ dị .

Lục Thư Lễ ngồi ở bên cạnh, đem mọi biểu tình của hắn thu hết vào trong mắt, khẽ cau mày, lo lắng kêu lên: “A Diệp.”

Hắn đặt tay mình lên cánh tay Cơ Diệp Trần siết nhẹ.

Cơ Diệp Trần quay đầu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách, cúi đầu nhìn bàn tay trên cánh tay mình, ánh mắt chợt lóe lên:

“Lễ ca, ta không sao, trời cũng tối rồi, ngươi đi chăm sóc Hoàng cô mẫu đi. Ta còn có việc khác phải làm, xin phép về trước.”

Bóng đêm càng lúc càng dày đặc, những tầng mây dày nặng từ trên cao kéo xuống, tinh vân dần bị che khuất, bầu trời càng ngày càng tối, một lúc sau sấm sét nổi lên, mưa giông cuồn cuộn kéo đến.

Cơ Diệp Trần ngồi trong thư phòng, tâm tình hắn hiện giờ cũng giống như thời tiết bên ngoài, hắn gõ ngón tay lên bàn, rũ mắt nhìn ba người đang quỳ trước mặt nhàn nhạt mở miệng.

“Thôi Tiểu Lục, Hộ Bộ Ty Lang trung* Thôi Cảnh là gì của ngươi?”

(*) Dưới bộ còn có các Ty. Đứng đầu mỗi ty là Lang trung với Viên ngoại lang và Chủ sự phụ giúp.

Thôi Tiểu Lục không có ý giấu diếm, trước khi bị đưa tới đây, Vương gia cũng dặn dò hắn không được giấu:

“Là gia phụ, ông ta dính líu đến một vụ án bán lương thực, bị xét nhà, tài sản đều bị kê biên tịch thu mọi thứ.”

Đôi mắt đỏ hoe, đôi vai run rẩy, giọng nói bi thương làm xao động đến tâm trạng của Cơ Diệp Trần, hắn liếc nhìn hai người còn lại mà không hỏi thêm gì, ba người này hoặc là có thù oán với Thái tử, hoặc là với Đại hoàng tử, Cảnh Nam Châu đúng thật giỏi tính toán.

Đổi sang chủ đề khác, hắn hỏi: “Ai biết võ công?”

“Hồi Điện hạ, đều biết một chút.”

Đáy mắt Cơ Diệp Trần hiện lên tia âm ngoan, kiếp trước hắn ở biên cương, không quan tâm gì đến chính sự, hắn đã nghe rất nhiều lời đồn đại, có chút ấn tượng với Thẩm Kỳ Ninh, tên này là một kẻ phong lưu thành tính, mà nếu là con thì phải giống cha.

Hắn cho ba người đứng lên, cúi đầu phân phó.

Ba người lại đồng loạt ngẩng đầu, trên mặt đều đầy vẻ quái dị.