Chương 26:

Sau khi Triệu Hàn Yên trở về, nghĩ tối nay muốn ăn đậu hủ thì bây giờ bắt đầu đã không kịp nữa, liền hỏi Xuân Lai Xuân Khứ xem anh em họ có biết quán đậu phụ nào ngon không, hai người họ thường xuyên đi mua đồ, sẽ tương đối quen thuộc nơi này.

"Biết hai nhà, có muốn tôi đi mua không?" Xuân Lai hỏi.

Triệu Hàn Yên quay đầu nhìn xung quanh, thấy dưới chân tường có hai hũ sành trống đã được chuẩn bị từ trước, "Các ngươi cầm lấy hai cái hũ này, mua sữa đã được lọc và ít nước chát về đây."

Xuân Lai Xuân Khứ không nói hai lời, cầm hũ rồi đi ngay. Không lâu sau, hai người mang về hai hũ sữa đậu nàng, còn có một hủ nước chát nhỏ.

"Dì Lý nói này hai hủ sữa này chỉ cần nửa lon nước chát là đủ rồi, khi làm như vậy thì đậu phụ sẽ rất non," Xuân Lai giải thích.

Triệu Hàn Yên vẫn đang xem các công thức nấu ăn và nghiên cứu liều lượng, các công thức nấu ăn của người xưa luôn được giải thích quá sơ sài, "chút ít nước chát" rốt cuộc là bao nhiêu? Loại này không giống như nước muối hay các gia vị khác mà Triệu Hàn Yên có thể tự mình cân nhắc lượng dùng dựa trên kiến

thức ban đầu của bản thân, Triệu Hàn Yên đang rầu rỉ nên làm sao đo lượng nước dùng thì nghe được Xuân Lai nói thế, nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Dì Lý đúng không, người tốt!" Triệu Hàn Yên thở dài, "Từ nay về sau chúng ta sẽ mua đậu hũ ở nhà dì ấy."

Xuân Lai cười đồng ý, hắn cũng cảm thấy dì Lý là người tốt.

Triệu Hàn Yên dựa theo trong sách đun nóng nồi, đổ sữa đậu nành lạnh vào, dùng thìa khuấy đều, có lẽ là đậu truyền thống do nhà nông trồng ra, lúc sữa đậu nành sôi trào, hơi nước bốc lên mang them mùi đậu thơm nồng nặc, xộc thẳng vào mũi.

Sau đó Triệu Hàn Yên đổ sữa đậu nành vào chậu gỗ lớn, đợi khoảng nửa nén hương, khi sữa đậu nành nguội đi một chút, còn khoảng tám chín mươi độ, trên bề mặt sẽ ngưng tụ một lớp da, vớt lớp da này lên rồi nhanh chóng vừa khuấy vừa đổ nước chát dọc theo thành chậu vào trong, sau đó đậy nắp lại đợi hỗn hợp sệt lại, khoảng một nén hương thì nhấc nắp ra xem, một hũ đậu phụ non mịn đã sẵn sàng.

Dùng thìa chạm vào, bề mặt hơi rung lên, óng ánh sáng ngời, hết sức mềm mại. Hớp một ngụm, non mà trơn trượt, miệng ngập hương đậu, tiếc la hơi nóng, nếu để lạnh rồi dùng, nhất định ngon miệng giải nhiệt.

Triệu Hàn Yên dùng vải gạc bịt kín miệng hủ, sau đó bọc vài chiếc lá sen lớn bên ngoài lớp vải, sau lại dùng vải quấn chặt lá sen và toàn bộ hủ. Bước tiếp theo là để Xuân Lai cố định chiếc hủ bằng dây thừng, sau đó thả nó xuống nước giếng sâu, giữ cho phần lớn chiếc hủ ngập trong nước giếng mát.

Lúc này Triệu Hàn Yên ở đun sôi nước đường đỏ, sau đó cho nho khô chua đã cắt nhỏ vào khi còn ấm, sở dĩ cắt nhỏ là vì sẽ làm cho mùi thơm trái cây của nho khô đậm đà hơn, thừa dịp nước còn nóng mà vị của nho khô càng dung hòa với nước đường đỏ. Nhiệt độ ấm áp của nước đường đỏ cũng có thể làm cho nho khô chua tròn vị hơn, không quá khô cứng, nước đường nâu được nho khô hút vào có thể trung hòa được vị chua ban đầu của nho. Sau đó chuẩn bị một chén hạt phỉ cắt nhỏ, một chén hạt thông, coi như đã chuẩn bị xong món đậu hủ ngọt rồi.

Triệu Hàn Yên cũng cắt nhỏ rau đắng, cho vào gạc ép lấy nước, lọc lấy nước xanh, đặt một bát nước rau đắng xanh nguyên chất bên cạnh nước đường đỏ.

Cảm thấy một nồi đậu phụ lớn như vậy Bạch Ngọc Đường khẳng định ăn không hết, Triệu Hàn Yên thử nghiệm tạo ra các hương vị khác nhau, chẳng hạn như cay và mặn, để người khác cùng ăn.

Chân giò hun khói dùng để nấu cơm lần trước còn dư lại một ít, Triệu Hàn Yên cắt giăm bông thành khối vuông, cho vào chảo đun dầu xào chín, sau đó thêm tương và ớt giã nhỏ vào, xào qua lại hai lần, thịt hun khói xào cay đã bốc lên hương thơm ngào ngạt, lại thêm vào hành, gừng, tỏi, giấm, nước tương, dầu hoa tiêu để tạo thành gia vị cho món đậu phụ cay.

Nếu như nói đường đỏ là tháng ba ngọt ngào thì dăm bông tương ớt chính là vị cay tháng sáu, tiếp theo là vị mặn, có lẽ mang ý nghĩa của gió thu tháng chín. Nấm mèo, nấm kim châm và nấm hương tươi thái hạt lựu xào chín, thêm nước canh, điều vị với nước tương, thêm ít bột khoai lang cho đặc lại, để nguội là được.

Đậu hủ tam vị giống như ba mùa khí hậu, mỗi mùa có một hương vị và đặc trưng riêng, mà người ăn được cả ba vị lại là người hưởng phúc. Triệu Hàn Yên cắt một ít rau mùi tây và hành lá để đó, bỗng nhiên nghĩ đến "Ba mùa" đều đã có, vậy sao không làm luôn "bốn mùa", toại hỏi Xuân Lai còn có phương thức ăn đậu hủ nào khác không.

Xuân Lai Xuân Khứ không nghĩ ra, Tú Châu cơ trí, lập tức hiểu được ý tứ câu hỏi của Quận chúa nhà nàng, Tú Châu chỉ bát nước rau đắng màu xanh, "Trời đông giá rét gian nan, chỉ có thể dùng từ "đắng" để hình dung, công tử lợi hại, như vậy liền góp thành "Đậu hủ Tứ Quý."

*Quý ở đây chỉ mùa màng.

"Đậu hủ Tứ Quý, hừm, tên này không tệ." Triệu Hàn Yên bưng bát nước rau đắng dường như đang tỏa ra khí đen, hỏi Tú Châu, "Như thế nào, có muốn nếm thử hay không? Ăn khổ trên khổ mới là người trên người.*"

*吃得苦上苦, 方为人上人 (Ăn khổ trên khổ mới là người trên người): một câu thành ngữ Trung Quốc, có nghĩ giống với câu "Thất bại là mẹ thành công", ý nói chỉ khi con người trải qua muôn vàn cay đắng khó khăn mới trở thành người xuất chúng, được người khác kính trọng.

"Nô tỳ cũng không có phúc phận trở thành "Người trên người ", nô tỳ nhận mệnh, cảm thấy hiện tại khá tốt," Tú Châu cơ linh trả lời.

Triệu Hàn Yên quay đầu nhìn Xuân Khứ Xuân Lai, không kịp để nàng mở miệng hỏi, hai anh em sôi nổi tỏ vẻ cuộc sống bọn họ đã quá khổ, nếu còn uống thêm đắng thì chính là khổ càng thêm khổ, cần gì phải tự tìm thêm khổ, bọn họ lúc này chỉ muốn ăn ngọt, chờ đậu hủ ngọt.

"Tôi vẫn thích ăn cay," Tú Châu cười hì hì. "Càng cay cuộc sống càng hồng*."

*红火: rực rỡ, phát đạt, hưng thịng

"Vậy tôi cũng thử ăn cay." Xuân Khứ hùa theo bày tỏ, ánh mắt nhìn Tú Châu có phần đăm chiêu.

Xuân Lai dùng bả vai huých Xuân Khứ một cái, nửa đùa nửa thật nói: "Ca thấy đệ cái gì cũng không muốn ăn, chỉ muốn ăn thịt thiên nga."

"Thịt thiên nga? Chúng ta có thịt thiên nga sao?" Xuân Khứ hơi bối rối hỏi, không phản ứng kịp, trong lúc nhất thời, hắn còn thật cho rằng có thịt thiên nga, nhưng sau khi nghe mọi người đều cười, hắn mới ý thức được ca ca đang đùa giỡn mình, mặt liền đỏ bừng.

"Không chừng thật may mắn mà có thể ăn được nha." Triệu Hàn Yên cũng trêu nói.

Tú Châu không khỏi đỏ mặt, cảm thấy câu nói đùa của đại ca Xuân Lai không đúng lắm, nàng không phải thiên nga gì đó, là Quận chúa nhà nàng mới đúng, nhanh chóng đổi chủ đề, "Kia vậy thật may, tôi thấy huynh đệ các người cũng không muốn ăn thịt thiên nga, có thể ăn thịt ngỗng cũng không tệ."

"Ai, thịt ngỗng tôi cũng thích ăn." Đôi mắt Xuân Khứ lập tức bừng sáng, cũng không trêu chọc đệ đệ mình nữa, ngược lại cảm thấy hứng thú mà nhìn chằm chằm Triệu Hàn Yên, đề nghị nói: "Khi nào chúng ta làm một bữa thịt ngỗng?".

"Được được được!" Xuân Khứ phụ họa, lúc này khi nhắc tới ăn thịt thì khuôn mặt hắn đầy hưng phấn, đối với chuyện khiến mình quẫn bách đỏ mặt đã quên mất không còn một mống.

"Để tôi suy nghĩ lại." Triệu Hàn Yên cầm công thức vừa đặt trên bàn lên lục tìm. Làm món thịt có rất nhiều điều cần chú ý, hơn nữa thịt tương đối đắt đỏ, xuất phát từ tinh thần quý trọng đồ ăn, nàng không thể làm qua loa đại khái được.

Thêm nữa là thịt ngỗng về hương vị không ngon bằng thịt gà, chất thịt lại tanh, nhất định phải được xử lý đúng cách, hơn nữa phương pháp nấu món này phải thích hợp thì mới được.

Triệu Hàn Yên ngồi dưới gốc cây ngô đồng, mê mẩn cuốn sách công thức cầm trong tay, bên kia đã có nha sai mời Triệu Hàn Yên đi Tam Tư Đường.

"Bao đại nhân tìm tôi?" Triệu Hàn Yên không hiểu. "Công Tôn tiên đã trở lại? Đang thảo luận vụ án sao?"

Nha sai lắc đầu nói với Triệu Hàn Yên rằng Công Tôn Sách, Triển Chiêu và những người khác vẫn chưa trở lại, sau đó nói hắn cũng không biết Bao đại nhân kêu nàng làm gì.

Triệu Hàn Yên nhanh chóng đặt cuốn sách xuống, đi gặp Bao Chửng.

Bao Chửng vừa thấy Triệu Hàn Yên tới, lập tức đặt cây bút trong tay xuống , tỏ ý để Triệu Hàn Yên ngồi xuống.

Bao Chửng cười híp mắt hỏi Triệu Hàn Yên tình huống năm đó tu hành trong miếu, bị Triệu Hàn Yên úp úp mở mở nói cho qua chuyện, sau đó Bao Chửng lại hỏi Triệu Hàn Yên sau khi hồi kinh, có từng cùng cha mình ra mắt Bàng Thái Sư và các quan chức đức cao vọng trọng khác chưa.

Triệu Hàn Yên lắc đầu, trong lòng cảm thấy nếu Bao Chửng tiếp tục hỏi những câu như vậy không chừng nàng sẽ lộ tẩy, toại nói với Bao Chửng: "Đại nhân có chuyện gì thì xin nói thẳng, chỉ cần vãn bối có thể làm được, nguyện sẽ vào nơi dầu sôi lửa bỏng."

"Thật là một đứa trẻ ngoan," Bao Chửng hài lòng mà quan sát Triệu Hàn Yên. "Bàng Thái Sư và Phùng Chỉ huy sử đều cần chúng ta đi gặp một chuyến, Triệu tiểu đệ hiểu thấu lòng người, ta liền nghĩ muốn dẫn cậu đi cùng, một khi có thu hoạch, liền sẽ giúp cho việc phá án của chúng ta."

"Đại Nhân nói có lý, tôi sẽ đi cùng với Đại nhân," Triệu Hàn Yên không chút do dự nói.

"Nhưng thân phận của cậu, không sợ bị vạch trần sao?" Bao Chửng hỏi.

"Sẽ không, tôi đã sống ngoài kinh từ khi còn nhỏ, sau khi hồi kinh, tôi đều ru rú trong nhà, chưa từng giao du với ai, vì vậy hầu như không ai trong kinh thành này nhận ra tôi." Triệu Hàn Yên bổ sung một câu, "Chỉ có Bát Vương biết tôi, nhưng mười ngày trước ông ấy đã bị bệ hạ điều ra ngoài thành, không gặp nhau đâu."

Bao Chửng nghe vậy gật đầu một cái, cũng liền yên tâm, lại khuyên Triệu Hàn Yên tận lực làm hòa với Bát Vương, trăm lần đều lấy thiện hiếu làm đầu.

"Đại nhân yên tâm, tôi sẽ chọn thời cơ thích hợp, tuyệt sẽ không liên lụy đến bất kỳ người nào," Triệu Hàn Yên nói.

Bao Chửng thấy đứa trẻ này khá hiểu chuyện nên cũng không nói sâu hơn, lập tức dẫn Triệu Hàn Yên đến phủ Thái Sư.

Lúc Triệu Hàn Yên còn là Bình Khang Quận chúa, được nuôi dưỡng ở thâm trạch* trong Vương phủ, không người nào biết. Về sau, cha mẹ chưa từng gặp mặt nơi biên ải xảy ra chuyện, sau khi nàng chịu tang liền bị đưa vào thâm cung, bởi vì để tang nên cũng không tham gia yến tiệc, cho nên số người nàng tiếp xúc bằng không. Nàng bình thường cũng chỉ giao thiệp với hoàng hậu, Triệu Trinh, cùng lắm là gặp mặt Lão Thái phi, còn nữa chính là Bát Hiền Vương.

*Thâm trạch: một nơi sâu không ai biết.

Cho nên lần này Triệu Hàn Yên thật là lần đầu tiên gặp Bàng Thái Sư, lòng hiếu kỳ có phần bị khơi dậy.

Nhưng khi nàng thật gặp Bàng Thái Sư, phát hiện lão nhân gia ông ta thật đúng như theo lời đồn, vô cùng ác liệt, cả người giống như một con cua lớn đang giận dữ, ngồi uy nghiêm trên chiếc ghế gỗ đàn hương đỏ với hai cánh tay dang rộng, đôi mắt nhìn người lúc này giống như một con ưng đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó, tràn đầy hơi thở "gϊếŧ người".

Sau khi Triệu Hàn Yên theo Bao Chửng ra mắt Bàng Thái Sư, liền ngoan ngoãn mà đứng sau lưng Bao Chửng.

Bàng Thái Sư vẫn giữ nguyên thế ngồi dọa người, liếc xéo Triệu Hàn Yên một cái, hỏi Bao Chửng: "Lần này ngươi ngược lại thật kỳ quái, sao không mang theo vị học trò hiền lành nho nhã của ngươi mà lại mang theo một đứa trẻ còn non nớt tới? Chẳng lẽ là ngại Công Tôn Sách? Nếu thế lão phu có thể đem hắn làm môn khách của ta."

"Đây là sai dịch Khai Phong Phủ mới thu, Triệu Hàn." Bao Chửng trả lời.

Bàng Thái Sư hừ một tiếng, rất bất mãn với câu trả lời không đầy đủ của Bao Chửng đối với vấn đề của mình, thậm chí nhìn Triệu Hàn Yên cũng không vừa mắt. Ông ta không nhịn được mà hỏi ý đồ của Bao Chửng, nghe thấy chuyện ngược đãi phụ nữ gì đó, ông ta sững người một lúc, liền trừng mắt, tức giận đập bàn đứng dậy.

Bàng Thái Sư: "Bao đại nhân, ngươi cho rằng lão phu là ai, là tiểu tặc mà Khai Phong phủ của ngươi tùy tiện để mắt tới sao? Khai Phong phủ các người vô năng không giải quyết được sự tình thì cũng đừng có nực cười mà đổ lỗi cho lão phu. Mà nay đại quan tam phẩm trong triều bỏ mạng, ngươi lại không dốc toàn lực phá án, ngược lại chạy đến quậy phá trong phủ Thái sư, thật nực cười!"

Bao Chửng vội vàng muốn giải thích, nhưng Bàng Thái sư không cho Bao Chửng có cơ hội nói chuyện, trực tiếp mở miệng đuổi người.

Bao Chửng sớm đã đoán được thái độ của Bàng Thái sư, ông không tức giận cũng không khó chịu, sắc mặt như thường, xoay người dẫn Triệu Hàn Yên rời đi.

Sau khi rời khỏi phủ Thái sư, hai người lên xe, Bao Chửng hỏi Triệu Hàn Yên cảm thấy thế nào.

"Hẳn ngài ấy đã biết chuyện, nhưng đại viên tam phẩm đã chết, ngài ấy cũng không để trong mắt, không cho rằng sẽ là uy hϊếp," Triệu Hàn Yên thở dài nói. "Thật ra đối với người có tính tình như ngài ấy thì khó để ai trong mắt, chuyện này ắt sẽ không ảnh hưởng đến ngài ấy."

Bao Chửng không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.

Tiếp theo hai người liền đến gặp Đô chỉ huy sứ Phùng Cao.

Vì cái chết của con trai thứ hai Phùng Chí, Phùng Cao thường xuyên phái người mỗi ngày đến thúc giục Bao Chửng mau tìm ra hung thủ. Mà nay Bao Chửng đã tới cửa, còn nghi ngờ mình có liên quan đến chuyện ngược đãi phụ nữ, hơn nữa hắn còn có khả năng là mục tiêu kế tiếp của hung thủ, điều này khiến Phùng Cao càng thêm tức giận. Dù sao chức quan của hắn cũng không cao như Bàng Thái Sư nên cũng không dám quá kiêu ngạo, chỉ dám tỏ vẻ bất mãn với việc xử lý vụ án không tận sức của Khai Phong Phủ.

Phùng Cao không ngừng càu nhàu về Bao Chửng, cố chấp tìm hung thủ sát hại con trai mình, hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với việc Bao Chửng bỗng nhiên nhắc tới việc nữ sắc gì đó, nhìn chính là một người phụ thân nuông chiều và hết lòng yêu thương con trai mình.

Sau khi Triệu Hàn Yên tổng kết những thứ này, cảm thấy Phùng Cao cũng không giống như người lộ ra dã tâm bừng bừng.

Sau khi Triệu Hàn Yên cùng Bao Chửng ra khỏi Phùng phủ, nàng hỏi ngay Bao Chửng vợ của Phùng Cao là ai, biết được là nữ nhi của Trấn quốc Đại tướng quân, văn võ song toàn, rất có tài, liền nổi lên hoài nghi, nhưng dù sao chuyện này người bình thường không tra được, trước về suy nghĩ thật kỹ rồi cân nhắn biện pháp ứng đối.

. . .

Đêm khuya, bướm đêm bay về phía đèn l*иg đỏ, tiếng ve kêu dường như không bao giờ ngừng, thỉnh thoảng mới có một trận gió mát, giống như đang gãi ngứa vậy, căn bản không thể làm dịu đi sự mệt mỏi của những người trở về sau một ngày chạy đôn chạy đáo bên ngoài.

Triệu Hàn Yên mang một chiếc ghế trúc đến chân tường, ngồi dựa vào tường, ngửa đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, thoạt nhìn cảm thấy những vì sao đó bất động, nhưng nhìn chằm chằm một lúc lâu, cảm thấy chúng tựa như đang di chuyển lên phía trước một chút.

Khi một người đạt đến mức độ ngẩn người cao nhất, tinh thần thư thái, cơ thể cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.

Lúc Bạch Ngọc Đường muốn nhảy xuống từ bức tường phía Tây, thấy Triệu Hàn Yên đang ngồi dựa bên bức tường phía Đông đối diện, khóe miệng nhếch lên cười nhìn bầu trời, gương mặt thanh tú toát lên cảm giác khiến người ta khó diễn tả được, tóm lại giam giữ ánh mắt người nhìn, khiến người không buồn chớp mắt. Bạch Ngọc Đường đứng đó hồi lâu mới nhảy xuống tường, đi về hướng Triệu Hàn Yên.

Triệu Hàn Yên nghe tiếng đứng lên, hỏi Bạch Ngọc Đường: "Đã tra được chưa? Rốt cuộc chuyện là thế nào?

"Tra được." Bạch Ngọc Đường trả lời ngắn gọn, nhưng không nói cụ thể, sau đó quay đầu ngắm nhìn xung quanh, hỏi Triệu Hàn Yên đậu phụ ngọt của chàng ở đâu.

"Huynh nói đã, tôi sẽ đi lấy, không muốn để lỡ chuyện thế nào." Triệu Hàn Yên cười xoay người đi.

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng Triệu Hàn Yên, trầm mặc không nói.

Khi Tú Châu thấy Bạch Ngọc Đường trở về, liền bu lại, giới thiệu Bạch Ngọc Đường món "Đậu hủ Tứ Quý" do công tử nhà nàng làm.

Nàng lần lượt giải thích ngọt, mặn, cay cho Bạch Ngọc Đường nghe, Bạch Ngọc Đường nói chàng không phải người kén ăn, miễn là ngon đều có thể cho vào miệng, vì vậy bày tỏ chàng phải thử cả ba.

Đậu hủ ngọt mang mùi thơm của nho khô và hạt giòn, khiến người ăn vào cảm thấy sảng khoái vui vẻ; đậu phụ mặn có vị thịt, khiến người ăn rất dễ chịu; cay thì khiến người ta có cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên*, ăn xong sẽ đổ mồ hôi, cảm thấy khỏe khoắn thoải mái.

*băng hỏa lưỡng trọng thiên: cảm giác tương phản xảy ra cùng một lúc, như lạnh và nóng.

Ba loại đậu hủ khiến Bạch Ngọc Đường ăn muốn ngừng cũng không được, mỗi loại đều ăn đến hai chén, chàng còn cố ý để bụng để ăn loại đậu hủ mùa thứ tư.

"Còn mùa thứ tư thì sao? Chẳng lẽ là ta trở về muộn, bởi vì ăn quá ngon, Triển hộ vệ bọn họ ăn hết rồi?"

"Không phải, loại này rất tốt cho cơ thể, tôi còn đặt cho nó một cái tên đặt biệt, gọi là "Sen trắng lay động dưới hồ xanh." Triệu Hàn Yên múc một chén đậu hủ trắng như tuyết, rồi đổ một muỗng nước rau xanh biếc, bưng cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn đậu hủ trắng như tuyết nằm trong nước xanh biếc, cảm thán Triệu Hàn Yên đặt tên rất hay.

"Đây là "Đông", " Triệu Hàn Yên nói. "Huynh nghe rõ chứ?"

"Mùa đông, dĩ nhiên nghe rõ." Bạch Ngọc Đường cám ơn Triệu Hàn Yên, bưng bát lên, trực tiếp hớp một ngụm.

Vị đắng bất tận lan từ đầu lưỡi, rồi đến gốc lưỡi, một đường thẳng xuống tận cổ họng và dạ dày.

Bạch Ngọc Đường cau mày, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Hàn Yên.

"Đùa tôi?"

"Ngược lại, là vì tốt cho huynh," Triệu Hàn Yên giải thích. "Đời người thường có năm vị là chua, ngọt, đắng, cay, mặn, nhưng phần lớn chúng ta chỉ ăn bốn vị ngọt, cay, lâu ngày sẽ thiếu nước nóng người, không tốt cho cơ thể, thỉnh thoảng ăn một chút vị đắng, chẳng những có thể bù đắp ngũ vị cho cơ thể đang bị thiếu hụt, ngược lại còn có tác dụng bổ máu bổ mắt, thanh nhiệt giải độc."

"Đa tạ." Bạch Ngọc Đường, dưới sự bất ngờ của Triệu Hàn Yên, đã nâng tay ngửa đầu uống hết số đậu hủ đắng còn lại trong chén.