Chương 30:

Quan hệ trước kia của Lai Vượng và Tạ Đại Sơn khá tốt, khi hai người nhàn rỗi thường sẽ làm một ít thức ăn còn dư lại, uống chút rượu, nói chuyện trên trời dưới đất, chia sẻ về cảnh ngộ của nhau, hoặc là cảm khải cuộc đời có bao nhiêu cái khổ, đôi lúc cuộc sống sẽ trắc trở, nhưng tìm một trò chuyện với một người hợp ý, thả lỏng tâm tình cũng cảm thấy không có gì.

Bởi vì Tạ Đại Sơn bị tai nạn bất ngờ, hết sức thê thảm nên Lai Vượng vốn muốn thân thiện quan tâm đến con trai của huynh ấy, nhưng những lời nói và hành động của Tạ An vừa rồi thực sự khiến hắn tức giận, lúc nãy còn luôn mồm luôn miệng nói với bọn họ hài cốt phụ thân hắn ta chưa lạnh, kết quả bản thân hắn ta còn lúc để tang mà chạy ra ngoài đánh bạc bằng số tiền mà phụ thân hắn dùng mạng đổi lấy.

Lai Vượng có đầu óc, cũng không phải kẻ ngu nên rất coi thường Tạ An, chỉ tiếc Tạ Đại Sơn vận mệnh không tốt, huống chi còn chết bất đắc kỳ tử, còn có nhi tử như vậy.

Gã sai vặt gác cửa không dám thả người đi, cho nên cửa sau đóng lại, Tạ An liền đứng bên ngoài gõ cửa.

Lai Vượng mở cửa đột ngột khiến người bên ngoài giật mình, hắn dùng cả người chặn cửa lại, nhìn Tạ An: "Còn có chuyện gì sao? Ngươi nhất định muốn Triển hộ vệ đánh ngươi rồi mới chịu đi hay sao?"

Tạ An vừa nghe đến "Triển hộ vệ", vói đầu vào trong cửa nhìn xung quanh, muốn biết Triển Chiêu có phải vẫn còn ở đó hay không, sau đó hắn quy củ đứng ở cửa, không dám đi vào trong.

"Tôi biết mình sai, ta sẽ đổi, hơn nữa tài nghệ nấu nướng của ta là do phụ thân truyền lại, nhất định so với một thư sinh yếu ớt tay trắng nõn còn ngon hơn."

Rắc rắc!

Lai Vượng cắn một cái viên, nhai nhai, nhìn Tạ An.

Hắn đã đoán trước Tạ An sẽ quay người trở về, sẽ không nói cái gì tốt. Vừa rồi Tạ An nói Triệu tiểu đệ làm thức ăn cho heo ăn, hắn nghe rõ ràng, lúc đó không có cơ hội xen vào, mà bây giờ ta đoán hắn ta có thể nói cái này, cho nên hắn mới cố ý mang một chuỗi đâu hủ xiên tới.

Lúc đầu, Lai Vượng muốn Tạ An nếm thử tay nghề của Triệu tiểu đệ, để chứng minh rằng người ta chắc chắn không phải làm "đồ ăn cho lợn" như Tạ An nói, nhưng khi gặp Tạ An, khi nhìn thấy mặt mũi hắn ta, Lai Vượng thực sự cảm thấy những viên đậu phụ mỹ vị này của Triệu tiểu đệ không xứng để cho loại người này ăn.

Chính hắn còn ăn không đủ thì sao phải cho hắn ta.

Lai Vượng há miệng, lại cắn xuống một viên, rắc rắc rắc rắc tiếp tục ăn.

Tạ An sớm nhìn thấy trong tay hắn giơ một xiên chuỗi, thật là tò mò, sau đó nghe thấy âm thanh giòn rụm khi Lai vượng cắn xuống, nhìn một nửa viên khi hắn cắn xuống, nhân bên trong trắng nõn như ngọc, còn có xen lẫn màu nâu, cũng không biết cụ thể là thứ gì, tóm lại là ăn vô cùng ngon.

Tạ An cho tới giờ đều chưa ăn cái gì, nhìn chuỗi viên hoàng kim xốp giòn, không khỏi nuốt xuống nước miếng.

"Ngươi ăn cái gì?" Tạ An hỏi.

"Hừ, không phải ngươi nói ngươi được phụ thân ngươi chân truyền, tài nấu nướng nhất định tốt hơn so với thư sinh kia hay sao? Vậy ngươi làm sao không biết đây là cái gì? Ngươi ngay cả nó là cái gì cũng không biết, sợ rằng càng không biết làm chứ gì?" Lai Vượng đắc ý quơ quơ một nửa xiên đậu phụ viên trong tay.

"Thứ này ta chưa từng thấy qua, có thể là nghề gia truyền từ cửa hàng nào đó, cũng như nhau mà thôi. Nhưng ta nấu cơm sẽ biết rất nhiều món ăn, ta khẳng định giỏi hơn so với thư sinh kia nhiều. Thư sinh nào mà không phải "Một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, hai tay không dính nước dương xuân" đâu chứ, Khai Phong Phủ các người sao mà người nào cũng nhận vào được hết vậy? Nếu huynh có quan hệ tốt với phụ thân ta, liền dám giúp ta, ta quay đầu khẳng định hậu tạ." Tạ An cười thân mật với Lai Vượng.

"Đáng tiếc, thứ này là thư sinh đầu bếp làm, cũng không phải là tay nghề trong nhà đệ ấy, đệ ấy nhìn thấy đậu phụ được đưa tới sắp hư, liền tùy tiện làm mà thôi."

Lai Vượng cười lạnh nhìn Tạ An kinh ngạc, khoát tay tỏ ý hắn ta cút nhanh lên, cũng đừng đứng ở đây làm mất mặt.

Dứt lời liền đóng sầm cửa lại, cài chốt.

Lai Vượng đóng cửa liền xoay người, phát hiện Xuân Khứ Xuân Lai cũng ở đây.

"Các huynh đây là?"

"Giống như anh, chúng ta nhìn chướng mắt thái độ của tên đó đối với Triệu tiểu đệ." Xuân Khứ nói.

Xuân Lai thì dặn dò gã sai vặt giữ cửa: "Nếu Tạ An lại tới gõ cửa, liền tạt nước phân vào người hắn, đuổi thẳng đi."

Gã sai vặt cười hì hì mà ăn "hối lộ" của Xuân Lai, chính là một chuỗi đậu hủ viên, chẳng chú ý ai nói gì, chỉ một bên nhai một bên ân ân gật đầu.

Xuân Lai vỗ vỗ tay: "Được, chuyện này coi như xong, chúng ta trở về."

. . .

Sau khi Triệu Hàn Yên và Bao Chửng trao đổi ý kiến, cả hai đều cảm thấy cần phải đi gặp vợ của Phùng Cao là Kiều Thị một lần, để kiểm tra hư thật.

Lập tức liền quyết định đi Phùng phủ.

Phùng Cao biết được Bao Chửng lại tới, rất không vui, nhưng nghe nói vụ án có tiến triển, thái độ hắn rốt cuộc chuyển biến tốt hơn một chút, đang định hỏi Bao Chửng tình hình thế nào thì Bao Chửng đã yêu cầu gặp vợ mình.

"Vì sao muốn gặp nàng ấy?"

"Chúng ta hoài nghi làm phu nhân có liên quan với vụ án này." Bao Chửng thẳng thắn nói.

Phùng Cao giễu cợt: "Hoài nghi ta sau đó hoài nghi vợ ta, cực kỳ buồn cười, không được!"

"Đây chẳng qua là dựa theo quy củ, sẽ ghi chép lời khai của mỗi người liên quan. Bao Đại nhân chiếu theo thông lệ, Phùng Đại nhân tại sao lại nhất định cảm thấy hành động đang hoài nghi phu nhân?" Triệu Hàn Yên hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ là Phùng Đại nhân đã sớm nhận ra phu nhân dị thường?"

"Ở đâu ra đứa miệng còn hôi sữa lỗ mãng trước mặt ta, nói bậy nói bạ!" Phùng Cao giận đến một chưởng vỗ mạnh lên bàn.

Bao Chửng vội vàng chắp tay với Phùng Cao nói: "Cậu ấy mới tới không hiểu đối nhân xử thế, chỉ biết theo quy củ làm việc nói chuyện, xin Phùng Đại nhân thứ lỗi."

Bao Chửng ngoài mặt nói xin lỗi với Phùng Cao, nhưng trong lời nói ý muốn giúp Triệu Hàn Yên, mỉa mai Phùng Cao.

Phùng Cao càng giận, xanh mặt, chỉ Bao Chửng: "Ngươi. . ."

"Xin phùng Đại Nhân phối hợp Khai Phong Phủ tra án, nếu không bởi vì chút chuyện nhỏ này ầm ĩ đến trước mặt Thánh thượng, chẳng lẽ Phùng Đại nhân quá mức nhỏ mọn hay sao?" Bao Chửng chắp tay, tiếp tục nói "Lễ phép".

"Ngươi!" Phùng Cao hai mắt đỏ bừng tức giận.

Triệu Hàn Yên cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới Bao Chửng sẽ "Ép" người như thế, trước khi tới nàng còn lo lắng Bao Đại Nhân làm việc quá theo quy củ, nếu không gặp được Kiều Thị thì chuyện này không cách nào mà thành, mà nay xem ra là nàng nghĩ nhiều, Bao Đại Nhân hiểu cách nói chuyện co dãn, hơn nữa là vừa mềm vừa cứng, không hề hàm hồ.

Trong lòng Triệu Hàn Yên lập tức dâng trào lên ý kính nể đối với Bao Chửng, rất muốn hét lên "Bao đại nhân thật uy vũ!"

"Tốt nhất là các ngươi nên giải quyết vụ án này, cho ta một lời giải thích thỏa đáng, nếu không một ngày nào đó ta nhất định sẽ tố cáo ngài trước mặt Thánh thượng!" Sau khi Phùng Cao nói lời độc ác liền đưa Bao Chửng đến gặp vợ mình là Kiều Thị .

Kiều Thị xuất thân nhà võ, người nhìn rất thông minh thẳng thắn, hơn nữa khi nàng gặp Bao Chửng không hề tỏ vẻ nhu mì e thẹn của một tiểu nữ chút nào.

Triệu Hàn Yên nhận thấy Phùng Cao khi nhìn thấy vợ mình, thái độ rất hòa nhã, ánh mắt luôn hướng về phía nàng, nhìn rất quan tâm đến vợ.

Sau khi Kiều Thị mời Bao Chửng ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề, để Bao Chửng có lời liền hỏi.

"Phu nhân và lệnh công tử có từng hiến mỹ nhân cho Ứng Thiên Dương không?"

"Không có." Kiều Thị gần như không nghĩ ngợi, lập tức bác bỏ câu hỏi của Bao Chửng.

Triệu Hàn Yên nhận thấy rằng có một đĩa nho trong tay Kiều Thị , phía trên rất rõ ràng đã thiếu hai viên, mà một phủ đệ cao quý như Phùng gia nhất định sẽ không đưa thiếu nho cho gia chủ ăn, vì vậy Triệu Hàn Yên suy đoán trước khi bọn họ đến, Kiều Thị đang ăn nho.

Triệu Hàn Yên đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu, vội vàng hỏi Bao Chửng mình có thể đặt câu hỏi cho Kiều Thị hay không.

Bao Chửng gật đầu.

Kiều Thị liếc nhìn quần áo của Triệu Hàn Yên, sau đó lại nghe Phùng Cao không nhịn được mà giải thích rằng hắn là một tên sai dịch, nhàn nhạt cười một tiếng, không nói thêm gì.

Triệu Hàn Yên mở miệng hỏi: "Nhị công tử của quý phủ thích ăn nho sao?"

Ba người có mặt đều bị câu nói này làm cho sửng sốt.

Bao Chửng mặt lộ lúng túng.

Bao Chửng tiếng lòng: Ta mạo hiểm để Triệu đệ đặt câu hỏi, kết quả cậu ấy kìm nén nửa ngày liền hỏi Phùng Chí có thích ăn nho hay không?! Cái này là ý gì? Thích ăn hay không thích ăn nho chẳng lẽ có liên quan đến hung thủ sao?

Lúc này, trên mặt Bao Chửng tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu giống như tâm tư của ông vậy.

Phùng Cao lộ ra vẻ mặt "Hắn thật giống như bị đùa bỡn".

Tiếng lòng của Phùng Cao: "Ta có nghe nhầm không? Ăn nho là cái gì? Bao Đại nhân này không lẽ đã chọn một kẻ ngu làm sai dịch? Thật là đủ khôi hài, hỏi có thích ăn nho hay không ...

Mà Triệu Hàn Yên chú ý nhất Kiều Thị , sau khi nghe được câu hỏi của "cậu", đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó sắc mặt trở nên bình tĩnh, rồi dần chuyển đau thương.

"Đứa nhỏ này giống như ta, ta thích ăn nho, nó cũng thích ăn nho, nó từ nhỏ đã như vậy, có khi một bữa ăn ba cân, ầm ĩ nói bụng khó chịu, mỗi lần ta đều để người trông chừng nó, đừng để nó ăn nhiều như vậy." Kiều Thị dứt lời liền cụp mắt xuống, dùng khăn che mặt lau khóe mắt, giống như một bức tranh bi thương về "mẹ hiền nhớ con đã khuất".

Tiếng lòng của Kiều Thị : "Tên sai dịch này sao lại hỏi ta con trai ta có thích nho không? Ta nhìn tên sai dịch này rất trẻ tuổi, nhưng Bao Chửng đã cố tình mang mang theo bên người, chắc là tương lai hắn ắt có chỗ hơn người, vấn đề ăn nho rất có thể là hắn đang cố tình giả ngu, hoặc là giương đông kích tây, phân tán chú ý của ta, ta cần phải cảnh giác hơn, đề phòng bọn họ.

Triệu Hàn Yên vừa nghe tiếng lòng của Kiều Thị thật không đơn giản, có suy nghĩ, có mưu lược, có tính toán.

Lúc này, Bao Chửng nhìn Triệu Hàn Yên một cái, tỏ ý nàng khó có cơ hội như vậy, kế tiếp nhất định phải hỏi những câu hỏi hữu dụng hơn.

Triệu Hàn Yên lập tức nhìn lại Bao Chửng với ánh mắt kiên định, để ông yên tâm.

Bao Chửng tin tưởng vào sự thông minh của Triệu Hàn Yên, cho nên sau khi thấy ánh mắt đáp lại của Triệu Hàn Yên, Bao Chửng lại càng thêm chắc chắn Triệu Hàn Yên là có mưu kế, vô cùng yên tâm, biểu tình cũng thanh tĩnh lại.

Tiếp theo, Triệu Hàn Yên hỏi câu hỏi thứ hai dưới ánh mắt mong đợi của Bao Chửng: "Vậy xin hỏi phu nhân, Phùng nhị công tử bình thường còn thích ăn gì?"

Bao Chửng: ". . ."

Đứa nhỏ này hôm nay ra cửa chẳng lẽ đầu đã bị đυ.ng vào thứ gì?

Phùng Cao không nhịn được cười lạnh một tiếng, nhìn Bao Chửng càng thêm đồng tình, gặp phải thuộc hạ như vậy, Bao Chửng ông cũng coi là gặp báo ứng, đáng đời ha ha ha!

Kiều Thị sững sốt, đã chuẩn bị sẽ bị gây khó dễ ở lần kết tiếp, nhưng thật không nghĩ tới tên sai dịch này lại còn hỏi nàng vấn đề liên quan tới ăn.

Có chút ý tứ.

Kiều Thị lúc này đối với suy nghĩ của đối phương có chút mơ hồ, rốt cuộc là cố ý " Ngược đường mà đi" khiến nàng không ngờ tới, hay là thật sự ngu ngốc?

"Nó thích ăn nhiều đồ như vậy, không biết hỏi hỏi cái này có ích lợi gì?" Kiều Thị không nhịn được hỏi.

"Thật không tiện tiết lộ chuyện này, đại nhân nhà ta nói đây là bí mật vụ án, xin phu nhân nghiêm túc trả lời, tóm lại đối với vụ án rất quan trọng." Triệu Hàn Yên nói.

Kiều Thị nghi ngờ không hiểu mà liếc mắt nhìn Triệu Hàn Yên, rồi bắt đầu suy nghĩ xem con trai thứ hai của nàng thích ăn gì.

Tiếng lòng của Kiều Thị : Chân gấu, đầu heo, ngỗng nướng. . . Ta thật không biết tại sao muốn mình nghĩ đến những thứ này, thật không nghĩ ra nó có thể giúp ích gì cho vụ án? Nhưng nếu bọn họ hoài nghi đến ta, vậy những người thay ta làm việc đều không thể lưu lại nữa, lát nữa liền âm thầm phân phó, xử trí tất cả. . .

Sau đó Kiều Thị nghĩ ra một vài món ăn, và nói với Triệu Hàn Yên từng món một.

Triệu Hàn Yên sau khi nghe xong, gật đầu liên tục thở dài nói: "Rất có thu hoạch."

Bao Chửng ở bên cạnh luôn cố gắng chịu đựng không chất vấn Triệu Hàn Yên trước mặt người ngoài, nhưng trong lòng không thể không thốt ra: Chỉ hỏi hai vấn đề ăn uống thì sẽ có thu hoạch gì chứ? Đứa nhỏ này trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì*?

葫芦里装的什么药: Bên trong hồ lô có loại thuốc gì? để hình dung những câu trả lời cố làm ra vẻ thần bí, nói những lời huyễn hoặc, làm người khác không đoán ra được ý đồ của mình.

"Đại Nhân, đã không còn sớm." Triệu Hàn Yên nhắc nhở Bao Chửng nên rời đi.

Bao Chửng lại liếc nhìn Triệu Hàn Yên, do dự một lúc, ông cảm thấy khó lắm mới gặp được Kiều Thị , nếu như rời đi mà không hỏi được gì thì hôm nay sẽ lãng phí cơ hội, còn đắc tội với người khác, bằng không để cậu ấy hỏi lại...

Bao Chửng còn chưa kịp mở miệng, Phùng Cao liền lập tức hùa theo lời của Triệu Hàn Yên, chắp tay với Bao Chửng, nói: "Vậy thì không tiễn."

Đối phương nếu đã nói như vậy, Bao Chửng không thể ở lại lâu hơn, chỉ còn cách dẫn Triệu Hàn Yên rời đi.

Sau khi rời khỏi Phùng phủ, Triệu Hàn Yên liền lập tức nói với Bao Chửng: "Cử người theo dõi, trong hai ngày tới nhất định sẽ có động tĩnh, đặc biệt là tối nay."

Bao Chửng nghe vậy sững sốt một chút, nuốt lời khiển trách đã đến bên mép xuống bụng.

"Làm sao ngươi có kết luận như thế này?" Bao Chửng hỏi.

"Tôi chỉ hỏi nàng ta hai câu đơn giản, nàng liền căng thẳng siết khăn tay, thỉnh thoảng liếc nhìn bà quản sự bên người, nếu không phải nàng ta lương tâm cắn rứt, sau nghe xong hai câu hỏi này thì sao có biểu hiện như vậy? Tôi cảm thấy nàng ta thực sự sợ hãi, còn nhìn quản sự cầu cứu, có lẽ nàng ta thật đã làm chuyện trái lương tâm gì đó, nhất định sẽ hành động để bảo toàn bản thân. "

Triệu Hàn Yên trình bày cho Bao Chửng biết về "hành vi đại diện cho tâm lý" giải thích sự nghi ngờ của nàng, nhưng trên thực tế mối liên hệ đơn giản này cũng không chính xác, nàng là bởi vì nghe được tiếng lòng, lại phối hợp quan sát, mới có thể khẳng định. Tuy nhiên không thể nói chuyện "tiếng lòng" ra nên chỉ có thể lấy điều này như một cái cớ có vẻ hợp lý để thuyết phục Bao Chửng.

"Ngươi nói tuy rằng có chút đạo lý, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán, có thể không chính xác." Bao Chửng thở dài.

"Thời điểm trước kia cái gì cũng không biết, nha sai gác cửa mù quáng mà lục soát cả thành, mà nay đã có một người khả nghi cũng xem như không tệ, có khi là đúng đâu." Triệu Hàn Yên thuyết phục.

Bao Chửng cũng cảm thấy có lý, gật đầu nhận lời, liền phân phó theo đề nghị của Triệu Hàn Yên.

Sau khi trở lại Khai Phong Phủ, Triệu Hàn Yên liền từ biệt Bao Chửng, phải về phòng bếp nấu cơm.

Bao Chửng cười hỏi nàng tối nay ăn gì.

"Ngỗng nướng."