Chương 34:

Triệu Hàn Yên cho những chiếc lá Dong lớn vào nước nóng để loại bỏ vị đắng, phơi khô dưới ánh nắng mặt trời, cắt thành khối vuông rồi trải dưới đáy đĩa, chờ sau khi bánh hoa quế nguội hoàn toàn, cắt ba loại bánh quế với độ ngọt khác nhau thành hình vuông, hình chữ nhật và hình thoi, rồi xếp lên lá.

Như vậy không chỉ phòng ngừa dính, mà khi ăn cũng tương đối dễ dàng, chỉ cần cầm lấy lá Dong lên là được. Mùi thơm dịu của lá Dong còn thấm vào bánh hoa quế, có thể nói một mũi tên trúng ba đích.

Đĩa được trang trí với rau thơm, hoa lan trắng và đan quế, liền phảng phất như một bức tranh tinh xảo.

Bạch Ngọc Đường vẫn chưa liền bảo Xuân Lai Xuân Khứ mang hai dĩa lên cho Bao Chửng và Công Tôn Sách.

Triệu Hổ tình cờ có mặt ở trước của Tam Tư Đường, thấy Xuân Lai Xuân Khứ bưng tới tầng tầng điểm tâm, còn đặc biệt tinh xảo đẹp mắt, không nhịn được nhỏ giọng tò mò hỏi cái gì.

Triệu Hổ biết được là bánh hoa quế, hơn nữa còn thấy có bánh hoa quế trải một tầng quả hạnh mà hắn thích nhất, liền không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng. Nhưng phần này là đưa cho Bao Đại nhân và Công Tôn tiên sinh, hắn dẫu gì cũng biết tốt xấu nên không dám cướp loạn, thèm thì thèm đấy nhưng chỉ dám mắt nhìn.

Triệu Hổ miễn cưỡng nhìn Xuân Khứ Xuân Lai vào cửa, phát hiện lúc hai anh em lướt qua mình còn thoáng một trận gió mang theo mùi hoa quế ngọt ngào, đến cả hai người đàn ông ngày thường thô thiển giờ đây cũng dính hương thơm ngào ngạt, phòng bếp Triệu tiểu đệ cũng thật thần kỳ.

Triệu Hổ suy nghĩ, nếu không thì mình dứt khoát đi đến phòng bếp nhìn xem là được, nhưng cả ngày hôm nay hắn chạy Đông chạy Tây khiến cả người đầy mùi mồ hôi mà còn chưa có kết quả, không bằng đợi khi đầu bếp làm cơm rồi tới, ít nhất lúc đói còn kịp ăn một miếng.

"Sững sờ ở này làm gì?" Triển Chiêu từ phía sau Triệu Hổ đi tới.

"Làm đầu bếp!" Triệu Hổ thuận miệng nói ra suy nghĩ trong đầu.

Triển Chiêu cười vỗ vỗ vai hắn: "Thật muốn làm đầu bếp sao?"

"Không, không, ta mới vừa rồi đang nghĩ đến đầu bếp mà thôi." Triệu Hổ hoảng vội vàng giải thích.

Lúc này Triển Chiêu nhìn thấy huynh đệ Xuân Khứ từ xa đi ra Tam Tư Đường, lập tức đoán được, liền hỏi Triệu Hổ: "Là bánh hoa quế?"

Triệu Hổ gật đầu.

"Cho nên là do huynh muốn ăn bánh hoa quế mà không được, thương tâm khổ sở nên muốn làm đầu bếp sao?" Triển Chiêu đoán chính xác tâm tư của Triệu Hổ.

Triệu Hổ đen mặt phủ nhận.

"Chắc chắn không muốn ăn?" Triển Chiêu lại hỏi, thấy Triệu Hổ vẫn là vẻ mặt kháng cự, tựa hồ cự tuyệt, liền giả vờ thở dài nói: "Vậy thì thật đáng tiếc, ta vốn định dẫn huynh đến chỗ Triệu tiểu đệ xin một miếng bánh hoa quế, trước đó còn thấy cậu ấy làm bánh hoa quế cho Bạch Ngọc Đường, cố ý lắm mồm yêu cầu cậu ấy có thể làm nhiều hơn hay không, cậu ấy nói sớm đã chuẩn bị, mọi người đều có phần. Nhưng nếu huynh không muốn ăn, vậy phần kia của huynh để cho tôi, huynh thấy được không?

"Hóa ra có phần của chúng ta sao? Ta liền nói Triệu tiểu đệ làm thứ tốt sao có thể bỏ qua ta đâu." Triệu Hổ cao hứng, vội vàng thúc giục Triển Chiêu mau dẫn hắn đi.

"Phần của huynh không phải cho ta sao?" Triển Chiêu cảm thấy Triệu Hổ thú vị, hắn cà lăm như vậy khiến chàng càng muốn trêu chọc hắn.

Triệu Hổ vội vàng chắp tay với Triển Chiêu chắp tay cầu xin tha thứ: "Ta là một người tham ăn như thế thì sao có thể cho huynh! Đừng đùa nữa, chúng ta đi nhanh lên. Để ta nói cho huynh biết, cái bánh hoa quế kia được làm rất đẹp , hơn nữa mùi rất thơm, vừa nhìn con sâu thèm ăn đã bị lôi ra rồi..."

Khoảng cách từ Tam Tư Đường đến phòng bếp nhỏ chỉ có mười mấy thước, bởi vì suy nghĩ của Triệu Hổ, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy con đường này thật rất dài. Hơn nữa, sau khi nghe Triệu Hổ miêu tả, trong lòng Triển Chiêu cũng bắt đầu mong chờ bánh hoa quế ấy sẽ ngon như thế nào.

Cuối cùng đã tới phòng bếp, thấy Triệu Hàn Yên đã bày sẵn một mành tre đựng bánh hoa quế. Chớ nhìn màn trúc có phần đơn điệu nhưng bố trí rất lạ mắt, có hoa sen, hoa lan, hoa quế các loại dùng để trang trí nên liền không thua kém gì với bày đĩa.

"Các ngươi tới thật đúng lúc, nhân tiện bưng về, đỡ tốn công sức." Triệu Hàm Yên cười nói với hai người bọn họ, "Những thứ này đều cho các ngươi, đủ ăn chưa?"

Triển Chiêu gật đầu.

"Trời ơi, cái này bày thật đẹp quá, chắc chắn ăn rất ngon." Triệu Hổ thấy vậy không nhịn được đưa tay ra chộp lấy lại bị Triển Chiêu tát một cái.

Triệu Hổ không vui mà dẫu miệng, giống như tiểu tức phụ đang tức giận vậy.

Triệu Hàn Yên liền lấy hai cái trên mâm đặt vào đĩa, lần lượt chia cho Triển Chiêu và Triệu Hổ.

"Các huynh nếm thử xem, nếu có chỗ nào cần cải tiến thì nói cho ta biết."

"Được, được." Triệu Hổ lập tức đồng ý, cầm lấy, chọn cái bánh hoa quế rải trái hạnh.

Kích cỡ của bánh hoa quế vừa miệng, nhưng đối với một người xuất thân từ nhà võ như Triệu Hổ liền chỉ cần một hớp liền hết.

Cho nên trước khi ăn, Triệu Hổ cẩn thận thưởng thức vẻ đẹp bên ngoài của bánh hoa quế. Bên dưới trải một tầng lá cây hình vuông màu xanh biếc, hắn không biết là loại lá gì, nhưng nhìn rất quen. Trên lá đặt miếng bánh hoa quế hình vuông, tổng cộng có năm lớp, lớp dưới cùng là nho khô giã nhỏ, sau đó là một lớp bột nếp trắng tinh lẫn với mấy đóa đan quế, óng ánh sắc màu, nhìn kỹ giống như không đơn giản chỉ có bột nếp mà tạo nên, ở giữa có một lớp hạt màu vàng, vì bị vỡ nên Triệu Hổ không phân biệt được đó là thứ gì, chốc lát nữa ăn thì mới biết, sau đó lại một tầng nếp trắng, trên nữa là một lớp hạnh khô màu quýt.

Khi đưa miếng bánh hoa quế nhỏ xinh này lên mép, mùi hoa quế xông vào mũi, có mùi hoa quế ngọt ngào, còn thoang thoảng mùi lá xanh ở phía dưới.

Cuối cùng, Triệu Hổ cũng nhét cả chiếc bánh hoa quế thơm ngọt vào miệng, nhai nhai, Triệu Hổ hạnh phúc mà nhắm mắt lại, không khỏi thốt lên hai tiếng "ân ân" để bày tỏ cảm giác thỏa mãn với mỹ vị trong miệng.

Tiếng lòng của Triệu Hổ: A a a, ngon quá, ngon quá! Thì ra là đậu phộng giã nhỏ, sao có thể thơm như vậy, chẳng lẽ đậu phộng nấu chín được mài nhuyễn thành bột hay sao? Còn có quả hạnh và nho khô, hương trái cây êm dịu thanh thuần và hương gạo nếp hoa quế ngọt ngào ... Ngon phát điên, phát điên, ngon muốn phát điên!

Triển Chiêu bị dáng vẻ ăn uống của Triệu Hổ chọc cười. Khối bánh trong đĩa chàng khác với cái của Triệu Hổ, hai lớp nhìn càng tươi mới và mỏng hơn một chút, tựa hồ cũng là nhân hạt được mài thành bột. Chẳng lẽ là ngon đến thế sao?

Triển Chiêu rất tin tưởng món Triệu tiểu đệ nấu sẽ không tồi. Chàng đưa chiếc bánh hoa quế vào miệng, cắn một nửa rồi từ từ nhai. Mềm mịn, dẻo dai, mật quế trộn lẫn với vừng, hạt phỉ và hạt thông, hương thơm nức mũi mang vị ngọt ngào, lại không hề ngấy, nếp dẻo được bao bọc bởi hương hoa quế, hương vị tươi mát nhẹ nhàng.

Một hớp cắn xuống còn khiến người ta không nhịn được mà muốn ăn tiếp.

Triển Chiêu liền nhét nửa miếng còn lại vào miệng, nhưng ăn miếng này vào vẫn không có cảm giác đủ.

Triển Chiêu sẽ không bày ra vẻ mặt say sưa như Triệu Hổ, chàng từ trước đến giờ luôn chững chạc nên khi ăn cũng rất nhẹ nhàng, từ nét mặt nhìn không ra được chút manh mối nào.

Tiếng lòng của Triển Chiêu: Đây là bánh hoa quế sao? Rất khác với loại thường ăn. Khó trách vừa rồi Triệu Hổ một đường luôn tâm tâm niệm niệm, quả nhiên bánh hoa quế này thật sự không bình thường, có thể nói hương sắc đều đủ. Tự mình ngày xưa liền thích ăn đồ ngọt, mà điểm tâm ngọt Triệu tiểu đệ làm ăn ngon hơn những món bình thường gấp mấy lần. Ham muốn ăn uống một khi bị kí©h thí©ɧ liền khó khống chế. Đừng nói Triệu Hổ, hiện tại mình cũng có phần kích động, thật muốn cảm thán một tiếng "ăn ngon".

"Được, các ngươi có thể mang điểm tâm về." Triệu Hàn Yên cười nói.

"Không nghe ý kiến

của chúng ta?" Triệu Hổ nghi hoặc hỏi.

Triển Chiêu cũng nhìn về phía Triệu Hàn Yên.

"Đoán được, các ngươi chắc chắn là tìm không ra điểm xấu." Triệu Hàn Yên nghe được ý nghĩ của hai người sau, cũng không cần hỏi nữa.

"Ta đúng là cũng không có ý kiến

gì, nhưng đại khái chỉ là từ khẩu vị của bản thân."

Triệu Hàn Yên hai mắt sáng lên, khiêm tốn hướng Triển Chiêu xin thỉnh giáo: "Mời nói.

"Ngọt chút nữa thì càng tốt, không phải điểm tâm ngọt thì phải ngọt chút mới ngon hay sao?"

Thứ mà Triệu Hàn Yên mang đến cho hai người họ vừa rồi là bánh hoa quế ngọt vừa. Nghe Triển Chiêu nói xong, nàng lại gắp một miếng ngọt hơn đưa cho chàng, bảo chàng nếm thử lần nữa.

Lần này, Triển Chiêu cũng giống như Triệu Hổ, nhét cả miếng vào miệng, đầu lưỡi, môi, răng đều bị vị ngọt ngào bao trọn.

Triển Chiêu trịnh trọng gật đầu, nội tâm đã hoàn toàn bị điểm tâm này thuyết phục.

Tiếng lòng hiện tại của chàng chính là: Quá ngon, quá ngon, quá ngon...

Đại khái là ngon đến đầu óc hắn trống rỗng, chỉ không ngừng lập lại ý nghĩ này.

"Vậy ta cũng có ý kiến, ta cảm thấy bớt ngọt một chút thì tốt hơn." Triệu Hổ vừa rồi quan sát, cùng một loại điểm tâm nhưng cắt thành ba hình dạng khác nhau. Mà tiểu đầu bếp vừa đưa cho Triển đại ca nếm thử loại ngọt hơn, hình dạng cũng khác với cái mà họ ăn lúc trước, cho nên Triệu Hổ lập tức hiểu ra mỗi dạng điểm tâm đều có vị ngọt khác nhau nên vội vàng cơ trí nói muốn ăn thêm một miếng.

Quả nhiên, tiểu đầu bếp gắp cho mình một miếng bánh hoa quế dài.

Triệu Hổ thật vui vẻ, cảm thấy mình rất thông minh. Hắn lại ăn một miếng, mặc dù miếng này vị ngọt đối với hắn có chút nhạt, nhưng là hà bất yểm du*, cũng là ăn ngon vô cùng.

*Hà bất yểm du:tì vết không che được ánh ngọc, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm

Hai người ăn thêm hai miếng bánh hoa quế, không khỏi khen ngợi tay nghề của Triệu Hàn Yên, sau đó mới mang bánh hoa quế rời đi.

Bạch Ngọc Đường vẫn chưa trở về, Triệu Hàn Yên đổ một lớp nước rất mỏng dưới đáy chậu gỗ lớn, đặt hai đĩa bánh hoa quế giữ lại cho Bạch Ngọc Đường vào trong, đậy miệng chậu với một miếng vải thấm nước lạnh để tránh bề mặt bánh để lâu sẽ bị khô, ảnh hưởng nghiêm trọng đến mùi vị.

Còn lại ba đĩa hoa quế thì chia cho mọi người trong phòng bếp. Triệu Hàn Yên chỉ ăn một miếng bánh hoa quế ít đường, rồi không ăn nữa. Trong quá trình chế biến, để xác định mùi vị, mà nàng liền nếm thử đến no nên sau khi làm xong thì đã không còn hứng thú gì nữa.

Triệu Hàn Yên đã cho Lai Vượng phần của mình, hôm nay là sinh nhật của con gái Lai Vượng, nên cho hắn nhiều hơn. Triệu Hàn Yên dặn dò Lý Tam khi nào về nhà thì mang sang đưa cho hắn.

Lý Tam nhận lời, cầm lấy bánh hoa quế của mình cùng Lai Vượng liền cáo từ với Triệu Hàn Yên.

Sau một giờ, trời tối hẳn, Bạch Ngọc Đường mới lững thững đến muộn, người vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.

"Đi gặp bạn?" Triệu Hàn Yên hỏi.

"Ta nào có bạn gì đâu, bị một tên vô lại kéo uống rượu thôi." Bạch Ngọc Đường híp mắt lại, hơi say mà nói.

Triệu Hàn Yên cũng không hỏi nhiều, quay đầu đi lấy bánh hoa quế trong chậu gỗ, thả vào trước mặt Bạch Ngọc Đường. Hai loại nguyên liệu và ba loại độ ngọt chia ra giới thiệu cho Bạch Ngọc Đường, lại lấy một túi nước từ giếng sâu lên, đổ nước ô mai được ướp lạnh ra, phối hợp với bánh hoa quế để chàng thưởng thức.

"Nước ô mai là pha với mật ong, có thể dùng để giải rượu."

"Thật tốt." Khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường dưới ánh đèn l*иg hơi đỏ lên, chàng nhàn nhạt cười, ngước đầu nhìn Triệu Hàn Yên, thần thái có phần lười biếng, dung hợp với khí chất trong trẻo lạnh lùng vốn có của chàng, giờ phút này xinh đẹp anh tuấn dị thường, vô cùng mê người.

Đại khái là bởi vì ánh đèn, góc độ ngước mặt, còn có biểu tình, hết thảy đều vừa vặn cho thấy dáng vẻ tuấn dật nhất của chàng.

Bạch Ngọc Đường tiện tay cầm một khối điểm tâm, bỏ vào trong miệng, vốn là biểu tình tùy ý lập tức chuyển thành kinh ngạc. Chàng định thần lại, sau đó quay sang nhìn Triệu Hàn Yên: "Bánh hoa quế này của cậu vượt qua dự liệu, đây đều là thêm thứ gì, tự mình nghĩ ra?"

"Ừ." Triệu Hàn Yên nói

"Lợi hại."

Tiếng lòng của Bạch Ngọc Đường: Làm thế nào, ăn quá ngon, ta càng không muốn cùng Tứ ca trở về Trần Châu. Trần Châu là một địa phương nhỏ, vốn là không có nhiều đồ ăn ngon như ở Đông Kinh, lại càng không có đầu bếp lợi hại như tiểu huynh đệ trước mắt, mỗi lần đều để ta hưởng lộc ăn.

Triệu Hàn Yên nghe được tiếng lòng của Bạch Ngọc Đường mới hiểu, hóa ra chàng uống rượu là bởi vì phải rời khỏi thành Đông Kinh.

"Mùi hoa ngọt người, vào miệng tan, nhẵn nhụi trong veo, man mát lạnh." Bạch Ngọc Đường cụp mắt cười, sau khi khen ngợi bánh hoa quế, liền ngước mắt nhìn Triệu Hàn Yên, " Đây là bánh hoa quế thơm ngon nhất mà ta từng ăn, cảm ơn cậu."

"Đừng khách khí, hoan nghênh sau này lại tới." Triệu Hàn Yên cười cởi xuống tạp dề bếp, phía ngồi xuống đối diện Bạch Ngọc Đường, vừa uống nước ô mai, vừa nhìn chàng ăn bánh hoa quế.

"Cả ba loại ngọt ta đều thích, cái này có vẻ dùng khác lượng đường, nhưng khi nếm thử một cách cẩn thận, thì chúng đều có những đặc điểm khác nhau. Ví dụ, nếu ít đường hơn, mùi thơm của nếp và các loại hạt quả liền nổi bật. Nhiều đường thì tăng vị ngọt, khiến mọi người cảm thấy thỏa mãn hơn, tâm trạng dường như được cải thiện. Mà nếu lượng đường vừa phải đồng nghĩa là tất cả các vị đều vừa phải, trông thì có vẻ như không khác biệt, nhưng nó thực sự là đặc sắc nhất Cũng như người, gặp được người vừa ý mới là tốt nhất."

"Ăn một chiếc bánh hoa quế mà tựa hồ như huynh đã ngộ ra chân lý của cuộc đời rồi." Triệu Hàn Yên cười khen.

"Ừ, lúc vui vẻ mới nghĩ tới chuyện này." Hai đĩa bánh hoa quế Bạch Ngọc Đường đều lưu lại một nửa, hỏi Triệu Hàn Yên lá sen, muốn gói lại mang về.

"Giữ lại để ăn sau?"

"Đưa cho tứ ca của tôi, cậu cũng gặp qua." Bạch Ngọc Đường nói, "Thứ tốt không nên giữ cho riêng mình."

"Trước đó ăn cá nướng, ta không thấy huynh lưu lại cho huynh ấy, là ăn không ngon sao?" Triệu Hàn Yên hỏi.

"Cái đó không dễ cầm, mà nó chỉ ngon nhất khi còn nóng. Còn cái này dễ mang đi, nếu không ta chẳng buồn nghĩ đến huynh ấy đâu. Nếu không lần sau cậu làm cá chép nướng cho ta ăn nhé, như vậy thì ta có thể độc hưởng một mình". Bạch Ngọc Đường nửa đùa nửa thật nói.

"Được." Triệu Hàn Yên không biết còn có không có lần sau hay không, dứt khoát đáp ứng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm bánh hoa quế nói lời từ biệt với Triệu Hàn Yên. Lần này đi khác với dĩ vãng, nhiều chút do dự, chàng cũng nhìn Triệu Hàn Yên lâu hơn một chút, tựa hồ có lời muốn nói, nhưng lại không nói gì.

Bạch Ngọc Đường cuối cùng vẫn biến mất ở trong màn đêm.

Lúc Triệu Hàn Yên đưa mắt nhìn chàng không nhịn được ngáp một cái, cũng thật sự rất mệt mỏi, về phòng liền cởi buộc ngực, tắm thay quần áo, mặc luôn bộ áσ ɭóŧ màu trắng, ngả đầu liền ngủ.

Ngày kế, ngoài cửa vang một trận tiếng gõ cửa gấp gáp, Triệu Hàn Yên dụi mắt, định đi mở cửa, chợt nghe thấy tiếng Tú Châu quở trách Triệu Hổ bên ngoài.

"Mới sáng sớm như vậy, huynh lỗ mãng tới gõ cửa phòng công tử chúng ta làm gì?"

"Việc gấp, việc gấp, chuyện vô cùng khẩn trương!" Triệu Hổ cuống cuồng nói.

"Có chuyện gì khẩn cấp thì nói cho ta biết!" Tú Châu ngăn lại.

"Ngươi xem ngươi ngăn cản ta gì chứ, công tử nhà ngươi cũng không phải là đàn bà, chính là lúc ngủ dáng vẻ chẳng ra sao mà thôi, ta thấy cậu ấy thì có làm sao đâu chứ?!" Nói tới dáng vẻ lúc ngủ của tiểu đầu bếp, Triệu Hổ bỗng nhiên rất muốn nhìn, càng muốn xông vào trong. Dù cửa đã khóa, nhưng hắn là ai, tất nhiên sẽ có cách mở ra.

Tú Châu nhanh chóng lấy thân mình chặn cửa lại, "Này, này, này, huynh làm gì vậy? Nếu huynh còn đưa tay ra ta sẽ la huynh vô lễ ta đấy! Ta là con nhà đàng hoàng đấy!"

"Ngươi ——" Triệu Hổ sắp tức đến gần chết.

Lúc này cửa mở ra, Triệu Hàn Yên mặc y phục đơn giản nhìn Triệu Hổ.

Triệu Hổ còn đang nghĩ đến dáng vẻ tiểu đầu bếp đang ngủ, lập tức quan sát Triệu Hàn Yên.

"Tìm ta có chuyện gì?" Triệu Hàn Yên giật giật chiếc áo khoác trên người.

Tú Châu khẩn trương mà nhìn Triệu Hàn Yên, không hiểu tại sao nàng ra ngoài mà không mặc quần áo đàng hoàng. Điều nàng ấy lo lắng nhất chính là, Quận chúa nhà mình lúc ngủ không mặc buộc ngực, lúc này nhìn kỹ lại, rất phẳng, không thấy gì, nàng đã mặc, may mắn!

Triệu Hổ nhìn thấy Triệu Hàn Yên quần áo xốc xếch đi ra, tự nhiên không nghi ngờ gì, bỗng nhiên bị thu hút bởi chiếc cổ trắng trẻo của Triệu Hàn Yên, làn da mềm mại như đậu hủ, mà da hắn lại thô ráp đen thui.

"Có chuyện gì?" Triệu Hàn Yên cao giọng hỏi.

"A, " Triệu Hổ lấy lại tinh thần, lập tức nghiêm túc nói: "Vừa rồi Kim Thủy Liên đến Khai Phong phủ tự thú! Triển hộ vệ bảo ta tới thông tri cho cậu."