Hồi 1 - Chương 8: Hai Lần Đầu Thú Của Cha Con

Hồi 1: Hai Lần Đầu Thú Của Cha Con

Phần 2: Chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh

09.

"Đã hơn tám giờ, bây giờ đến nhà Trần Gia Gia có phải đã quá muộn rồi không?" Khả Hân có hơi không chắc chắn mà nói ra suy nghĩ.

"Thừa dịp lửa nóng rèn sắt đi." Thẩm Thứ kiên trì đi một chuyến: "Nói chuyện cố gắng ôn hòa, đừng tạo thành khủng hoảng cho bọn họ.”

Nhà Trần Gia Gia ở đường Vọng Hoa, quận Thiết Tây, lái xe đến Đại học Công nghệ Sở Nguyên Lý phải mất nửa giờ.

"Đi xe buýt cộng thêm thời gian đi bộ, cho dù như thế nào cũng phải một tiếng rưỡi." Thẩm Thứ vừa lái xe vừa nói: "Mỗi ngày cô ta đều về nhà, cũng thật vất vả.”

Chung cư rất lớn, cũng rất cũ, tuổi của tòa nhà này phải trên ba mươi năm. Hai người đi theo địa chỉ đến gõ cửa một căn nhà trên tầng hai, người mở cửa là Trần Trọng, phóng viên ảnh vừa nhảy việc đến “Phổ cập hệ thống Pháp luật”, vừa mới đối mặt với bọn họ tại hiện trường án mạng.

Trần Trọng mặc quần mùa thu lỏng lẻo, giặt nhiều đến nỗi không nhận ra màu sắc vốn có của nó, bỗng nhiên thấy bọn họ nên không khỏi sửng sốt: "Các anh... Tôi là một phóng viên ảnh, văn bản không thuộc trách nhiệm của tôi, sao còn tìm đến nhà tôi?”

Thẩm Thứ thấy anh ta cũng rất giật mình, nhất thời không rõ tình huống. Nhưng đầu óc anh ấy xoay chuyển rất nhanh, anh ấy không đề cập đến Trần Gia Gia, theo lời Trần Trọng nói: "Có hơi nói nhỏ thành to, làm anh sợ hãi, thật ngại quá. Cục thành phố gần đây có chút tức giận với truyền thông báo chí, muốn thắt chặt tình trạng chém gió, viết bậy viết bạ. Báo cáo của "Phổ cập hệ thống Pháp luật" của các anh luôn khách quan, hơn nữa còn là đơn vị hợp tác của Ủy ban Pháp luật thành phố, Cục thành phố dự định đưa các anh ra làm điển hình tích cực, cho nên cử chúng tôi đến thăm hỏi, kiểm định, phát huy nhiều nhịp điệu chính, năng lượng tích cực, làm tấm gương sáng cho các đơn vị truyền thông khác.”

Trần Trọng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cũng không cần để anh tự mình tới đây. Ông nội tôi ơi, đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự Cục thành phố đích thân tới nói chuyện tuyên truyền, đây không phải là dùng pháo phòng không bắn muỗi sao?" Anh ta vừa thả lỏng, miệng lưỡi lại bắt đầu ngọt xớt.

Thẩm Thứ tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Nhiệm vụ phía trên giao phó, có thể làm gì khác chứ? Chuyện tuyên truyền, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tôi là người chịu trách nhiệm công tác của đội Cảnh sát Hình sự, hỏi qua tuyên truyền một chút cũng không tính là dùng pháo phòng không bắn muỗi.”

Trần Trọng bán tín bán nghi, nhưng cũng không tiện đẩy bọn họ ra ngoài: "Nhà tôi nhà nhỏ cửa nhỏ, anh là lãnh đạo cao nhất từ trước đến nay đến thăm, rồng đến nhà tôm, rồng đến nhà tôm.”

10.

Hai người thuận thế đi vào phòng. Ánh đèn lờ mờ, trang trí đơn sơ, ti vi kiểu cũ mười bảy inch nhìn qua có cảm giác của những năm 80, trong phòng tràn ngập mùi hương ấm áp dễ chịu.

Trần Trọng khập khiễng rót nước cho hai người, Thẩm Thứ hỏi: "Lão Trần, chân của anh sao lại bị thương tật thế?”

Trần Trọng tự giễu cười: "Khi còn trẻ không biết lượng sức mình, leo lêи đỉиɦ núi chụp mặt trời mọc, bị gãy, lại còn gặp phải tên bác sĩ gà mờ, cho nên trở thành bộ dáng này. Khó có lúc hai vị lãnh đạo đến cửa, trong nhà ngay cả lá trà cũng không có, các anh uống tạm chút nước nóng đi." Nói xong đặt hai chén trà xuống trước mặt hai người, hơi nước mờ mịt, làm mờ tầm mắt.

Khả Hân tò mò: "Không phải còn có đãi ngộ của tòa soạn sao? Sau khi nghỉ hưu, anh lại còn làm việc trên “Phổ cập hệ thống pháp luật”, cầm hai phần lương, sao anh không sửa sang nhà cửa một chút?”

Trần Trọng thở dài: "Nhắc tới toàn là nước mắt. Vợ tôi chạy theo người khác từ hai mươi năm trước, một ông già như tôi kéo theo hai đứa con gái, có thể sống sót cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhà có thể gọn gàng đến đâu chứ? Nói như thế nào cũng tốt hơn ổ chó một chút không phải sao?" Không nghĩ tới người đàn ông ngày thường cợt nhả này lại cất giấu tâm sự đầy chua xót như vậy.

Thẩm Thứ mượn cơ hội hỏi: "Hai đứa con gái kia đâu? Không có ở nhà à?”

Trần Trọng chần chờ một chút: "Tình huống nhà chúng tôi có chút đặc biệt, bọn nhỏ bình thường không gặp khách, nhưng thân phận của hai người anh lại không giống thế, nếu đã hỏi tới, thì xem một chút đi." Anh ta đẩy cánh cửa phòng đen nhánh ra, nói với bên trong: "Gia Gia, có khách tới nhà.”

Một cô gái rụt rè đến cửa, không dám ngẩng đầu nhìn họ. Cô gái mười tám mười chín tuổi, tóc dài ngang vai, quần áo cũ kĩ, nhưng không che giấu được dung nhan xinh đẹp, dáng người thướt tha. Vòng cổ thạch anh màu trà rủ xuống trên cổ, là món đồ trang sức duy nhất trên người cô.

Trần Trọng nói: "Chào hỏi đi.”

Lúc này cô gái mới lẩm bẩm nói: “Chào chú." Thanh âm nhỏ nhẹ đến mức không thể nghe thấy.

Thẩm Thứ và Khả Hân vội vàng trả lời "Ừm.", đi theo Trần Trọng vào phòng.