Chương 11: Đột phá chính mình

“Không phải là sư thúc đã coi trọng cháu trai của Miêu Vũ sao?” Phong chủ Thanh Trúc phong mở to mắt hỏi, nếu vậy chính là kém bối phận.

Miêu Vũ là phong chủ Thiên Thủy phong, là nữ phong chủ duy nhất trong số họ. Cháu trai của cô Miêu Trường Dã chính là Miêu gia thế hệ này đệ nhất thiên phú. Dù là thiên phú tu luyện hay là thiên phú luyện đan đều là thiên tài cấp bậc. Thậm chí còn chưa nhập môn đã đạt luyện đan sư tam phẩm.

Tuy năm nay hắn mười bốn tuổi mới đến Tiên Vân tông, nhưng đó là bởi vì lần trước Tiên Vân tông tuyển nhận đệ tử, hắn đi rèn luyện chưa có trở về.

Hơn nữa, Miêu Vũ muốn tông chủ nhận cháu trai của cô làm đồ đệ.

Quả nhiên Miêu Vũ lo lắng nhìn phong chủ của Thiên Độc Phong, sợ hắn sẽ coi trọng cháu mình. Cô không muốn cháu trai mình trở thành một độc sư.

"Không phải." Thiên Độc Phong phong chủ vui vẻ trả lời.

Miêu Vũ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút tức giận. Không phải liền đại biểu sư thúc không coi trọng cháu trai mình, tâm tình có thể tốt được sao?

"Đó là ai?" Thanh Trúc Phong phong chủ hỏi tiếp.

Phong chủ Thiên Độc phong liếc nhìn họ và nói: "Khi đến lúc các ngươi sẽ biết."

Sáu người này đều là đồ đệ của các sư huynh hắn. Cả sư phụ và các sư huynh đều ghét quản lý công việc vặt phiền toái, làm chậm quá trình bọn họ luyện đan nên đã sớm ủy quyền. Vì vậy, Tiên Vân tông hiện đang được điều hành bởi sư điệt của hắn. Sở dĩ hắn vẫn chiếm giữ vị trí phong chủ của Thiên Độc phong là vì có rất ít người sẵn sàng học tập độc thuật của ông. Hơn nữa hắn thu nhận đồ đề có chút hà khắc, đồ đệ không tốt thu như vậy, không có người thừa kế a.

Hắn không thể chấp nhận những người không có đam mê, thiên phú quá kém hắn ta cũng không thu. Mà có thiên phú nhưng không thích học độc cũng không thu, quan trọng nhất là cơ duyên hắn thu đồ đệ chưa đến.

Nhưng lần này Tiên Vân tông đang chiêu mộ đệ tử, hắn cảm giác được có cơ hội chiêu mộ đệ tử, liền tới xem thử.

Sáu người còn lại nhìn nhau không nói gì, vị tiểu sư thúc này không dễ chọc vào a. Ông ta cùng tuổi với bọn họ, nhưng lại có bối phận cao hơn. Ông ta đối với độc dược cực tinh thông. Trước kia khi bọn họ tu luyện trước mặt sư phụ, họ thường bị tiểu sư thúc giáo huấn.

Hiện tại ngoại trừ tông chủ ra, những người khác cũng đều là một phong chi chủ, cũng không thể để bị giáo huấn, ném không nổi mặt mũi a!

Mọi người im lặng một lúc, lặng lẽ nhìn các thiếu niên thiếu nữ trên màn hình.

Lúc này trên mặt Lạc Ly đầy mồ hôi, không phải vì nóng mà là vì kiệt sức. Cô không ngừng tiêu hao linh lực, dù có bao nhiêu linh lực cũng không đủ dùng. Trong nửa canh giờ, mặc dù cô đã đi được hơn nửa chặng đường. Nhưng đoạn sau mới là thứ khảo nghiệm người nhất.

Rốt cuộc, linh lực cũng gần như cạn kiệt.

Lạc Ly mặc dù không dừng lại, nàng vẫn đang đi, nhưng tốc độ của nàng chậm hơn trước, nếu tiếp tục như vậy sẽ không đến nơi được. Tuy rằng còn có nửa canh giờ, nhưng nếu chậm lại, nàng sẽ không thể tới được sơn môn.

Đặc biệt là khi tu vi của cô ấy vẫn còn quá thấp và linh lực của cô ấy không thể so sánh với người khác, liệu cô ấy có thể vừa đi vừa tu luyện được không? Điều này sẽ không trì hoãn việc đi lại mà còn đảm bảo rằng linh lực không bị cạn kiệt.

Nghĩ như vậy, Lạc Ly cố gắng vừa tiêu hao linh lực, vừa để cho cơ thể hấp thu linh khí cùng một lúc. Nhất tâm nhị dụng như vậy không phải dễ làm. Một khi linh lực xuất ra, linh khí bên này sẽ không thể tiến vào. Linh khí một khi đang được hấp thu, linh lực lại không thể xuất ra được.

Bông hoa trong đan điền của cô cũng không hề chuyển động. Cô thử đi thử lại mà không bỏ cuộc. Mười lăm phút sau, ngay khi linh lực của cô sắp cạn kiệt, bông hoa trong đan điền của cô cuối cùng cũng bắt đầu có động tĩnh, bay lên trên.

Cuối cùng cô ấy đã có thể đồng thời vừa phát ra linh lực thời điểm, vừa hấp thu linh khí bên ngoài vào để tu luyện.

Lạc Ly rất vui mừng nếu phương pháp tu luyện này có thể thực hiện được, thì cô ấy sẽ có nhiều thời gian hơn để luyện tập trong tương lai.

Trước hết không nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa, thời gian sắp hết rồi, cô ấy phải nhanh lên mới được.

Dù có người đứng phía sau nhưng cô không muốn mình là người bị loại ngay từ vòng đầu tiên.

Linh khí được hấp thu vào đan điền, bông hoa kim sắc chuyển hóa thành linh lực rồi bị cô tiêu hao, nhưng tốc độ đang tăng lên.

Đi được một đoạn, cô đã có thể lưu lại một phần linh lực đồng thời phát ra linh lực, điều đó cũng có nghĩa là linh lực của cô đang dần được lấp đầy và hồi phục.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng có nhiều người bị cô vượt mặt, những người này nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, tu vi của cô không bằng bọn họ, vậy tại sao cô càng đi càng có nhiều khí lực đâu?

Khảo hạch không được phép dùng đan dược để hỗ trợ. Chẳng lẽ cô ấy đã dùng đan dược?

Lạc Ly không biết bọn họ đang nghĩ gì, vội vàng tu luyện lên đường. Lúc nàng sắp hết thời gian mới lên đến sơn môn, tâm rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Sau khi ghi lại tên của cô, mọi người đằng sau đều hết thời gian. Lạc Ly trong lòng cảm thấy may mắn nếu cô không tìm ra cách tu luyện đó, cô sẽ là một trong những người bị loại.

Bên trong sơn môn, bảy người nhìn màn hình lớn có chút nghi hoặc, tông chủ Tiên Vân tông hỏi phong chủ Thiên Độc phong: “Tiểu sư thúc, thúc có thấy cô bé mặc váy đỏ xảy ra chuyện gì không?”

Họ sau khi nhìn chằm chằm vào xem, chắc chắn rằng cô quả thực không hề sử dụng đan dược trên đường đi, và tự nhiên cũng không có ai giúp đỡ cô sau này. Như thế nào mà sau đó sức bật lại mạnh như vậy?

Họ đều cho rằng cô sẽ bị loại ngay vòng đầu tiên của cuộc khảo hạch, nhưng họ không ngờ rằng cô đã vượt qua vào giây phút cuối cùng.

Linh lực cũng không phải thể lực. Bằng vào cường đại nghị lực có thể bộc phát ra sức mạnh tức thời. Linh lựuc một khi cạn kiệt, nó không còn cách nào khác ngoài việc tu luyện để phục hồi hoặc sử dụng đan dược phục hồi nhanh chóng.

Thiên Độc Phong phong chủ hiếm có nở nụ cười: “Mặc dù khảo hạch chủ yếu của tầng này là tu vi và tính kiên trì, nhưng còn có một cái khác, chính là đột phá chính mình, nếu không đột phá được chính mình, liền không có khả năng luyện đan thuật đi xa được.”

Thiên Độc phong phong chủ đại nhân nói xong liền đứng dậy rời đi.

Sáu người có chút bối rối. Cô bé váy đỏ đã đạt được bước đột phá gì? Tại sao họ không nhìn thấy nó?

Lạc Ly nhìn về phía Tiên Vân Tông sơn môn nguy nga, người đàn ông trung niên mặc áo gấm màu xanh bước ra khỏi cửa, nói với những người đi lên: “Các người có thể nghỉ ngơi một lát rồi quay trở về.”

Những người không thông qua thất vọng ngã xuống đất, một số nam nữ chỉ có cơ hội này cũng không khỏi khóc, bởi vì bọn họ biết, kiếp này bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội tiến vào Vân Tiên tông học tập luyện đan.

Nhất là khi thời gian chỉ cách nhau một chút như vậy, trong lòng họ đã tràn đầy tiếc nuối, tại sao không thể đi nhanh hơn một chút?

Thậm chí có người còn phàn nàn về Tiên Vân tông, việc một tông môn luyện đan không cần thiết phải đánh giá thực lực tu luyện.

Những năm trước, Tiên Vân tông chỉ kiểm tra kiến

thức về thảo dược và kỹ năng luyện đan mà tại sao năm nay lại thay đổi nhiều quy tắc như vậy?

Lạc Ly đứng trong đám đông và nhìn những người bị loại trông vô vọng, vô cùng xúc động. Dù là ở thế giới nào, khôn sống mống chết là cách sinh tồn.

Nếu cô ấy không tìm ra cách tu luyện và bổ sung linh lực trong khi đi bộ thì bây giờ cô ấy đã là một trong số họ rồi.

Lúc này, một cô gái đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, không lau nước mắt, chỉ vào Lạc Ly nói: "Ta muốn tố cáo nàng, nàng đã sử dụng đan khôi phục linh lực."