Chương 14: Gặp yêu thú

Lạc Ly cuối cùng cũng hiểu tại sao các gia tộc ở Hoàng thành lại coi trọng cơ hội đến Hoàng thành Thiên Thuận để tuyển chọn đệ tử, so với các này dễ dàng hơn nhiều.

Tương đối nói, đến tông môn trực tiếp tham gia tuyển chọn gặp được nguy hiểm căn bản không phải Hoàng gia thí luyện nơi nguy hiểm có thể so sánh. Ở hoàng gia nơi thí luyện ít nhất còn có thể giữ mạng sống, còn nơi này lúc nào cũng có thể có biến cố phát sinh.

Tất nhiên, nguyên chủ đó là trường hợp đặc biệt.

Quả nhiên, một số tiểu hài tử ngay lập tức hoảng sợ khi nghe tin bên trong có yêu thút, cái này là không có người thân nào bảo vệ. Nhiều đứa được cưng chiều ở nhà vì có tài luyện đan, căn bản không có kinh nghiệm trong việc sống sót trong tự nhiên.

Lập tức có rất nhiều người bắt đầu phàn nàn, trước kia Tiên Vân tông đánh giá không phải chỉ dựa vào tại chỗ hiểu biết về dược thảo sao? Sao năm nay thay đổi nhiều đến vậy?

"Những người muốn tiếp tục tham gia khảo hạch có thể bắt đầu. Trên đường vẫn còn có đánh dấu cho đến khi vào trong núi." Người đàn ông mặc áo choàng gấm xanh nhìn vẻ mặt của mọi người. Trong lòng cũng đồng ý với sự thay đổi này trong quy tắc.

Tiên Vân tông đệ tử đa số đều mê luyện đan, ít có thực lực vượt trội. Theo hắn, một luyện đan sư xuất chúng nhất định phải có thực lực cường đại mới có thể tự bảo vệ mình.

Dù có nguy hiểm đến đâu, Lạc Ly cũng sẽ không lùi bước và tình cờ cô đang ở ngay trên đường lên núi. Người đàn ông vừa dứt lời, cô đã dẫn đầu lên đường lên núi.

Thấy cô rời đi không chút do dự, một ít thiếu nam thiếu nữ thảo luận, bọn họ không thể mù quáng tiến lên mà chuẩn bị đi chung một nhóm sẽ an toàn hơn.

Nếu có bạn đồng hành sẽ không quá sợ hãi. Nếu gặp nguy hiểm thì cùng nhau đối mặt, vẫn sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn.

Một số người trong số họ đang ở độ tuổi thanh thiếu niên và đã có kinh nghiệm cùng người trong nhà ra ngoài lịch luyện nên vẫn còn chút kinh nghiệm và không mấy cảm thấy lo lắng.

Dù sao muốn ở lại Tiên Vân tông, bọn họ phải đối mặt với khảo hạch của người khác, sau này thu thập dược thảo cũng sẽ là một khóa học bắt buộc. Đây là lần đầu tiên nhưng không phải là lần cuối cùng.

Lạc Ly rời đi một mình không chút do dự vì cô biết rõ sẽ không có ai đi cùng nên cô vui vẻ rời đi một mình.

Những ngọn núi ở phía Tiên Vân tông linh khí cực kì nồng đậm. Cô vừa đi vừa hấp thụ linh khí tu luyện. Bây giờ cô ấy đã học được kỹ năng này, cô sẽ không để lãng phí thời gian trong việc tu luyện.

Nhìn vào bên trong đan điền, tiểu oa nhi kim sắc ngồi khoanh chân, rồi lại nhìn bông hoa năm cánh trông giống như một chiếc bình lọc, cô cảm thấy đẹp không thể tả. Có loại cảm thấy muốn chạy vội lên nên đã làm như vậy.

Chạy tự do như gió là điều cô không thể hy vọng ở kiếp trước nhưng ở kiếp này cũng không thể dễ dàng hơn được.

Vì vậy, vào lúc những người khác thành lập một nhóm để tốt đi trên con đường kia, Lạc Ly đã sớm chạy xa.

Miêu Trường Dã không cần tìm người kết bạn, anh ta đã có rất nhiều người đi theo. Vì vậy, sau khi Lạc Ly rời đi, anh ta liền đi theo lên. Tuy nhiên, anh ta đứng có chút xa con đường. Hơn nữa Lạc Ly là chạy đi vào, nên chờ đến lúc hắn đi vào thì không còn thấy Lạc Ly đâu nữa.

Ánh mắt hắn tối sầm, dẫn mọi người tăng tốc đi vào.

Lạc Ly mất hơn nửa canh giờ mới đi theo biển chỉ dẫn trên đường, chạy ra khỏi núi. Dọc đường đi, cô chú ý đến một số chỉ dẫn trên đường và phương hướng của Tiên Vân tông, sau đó đi vào trong núi không chút do dự.

Long Nhãn thảo không ưa ánh nắng trực tiếp nhưng vẫn phải là nơi có ánh nắng chiếu và đất phải ẩm. Như vậy chỗ chỉ có một, đó là ở vùng núi cao nơi ánh nắng trực tiếp không thể chiếu vào.

Mặc dù rõ ràng, kiếp trước nàng thậm chí còn chưa từng rời khỏi nhà chứ đừng nói đến một mình tiến vào dãy núi nguy hiểm như vậy. May mắn là nguyên chủ đã cùng cha mẹ đi ra ngoài rèn luyện qua, tuy rằng lúc đó nàng còn nhỏ, nhưng lại có rất nhiều kinh nghiệm.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cô đến thăm những ngọn núi ở đây nhưng cô có thể biết rằng có những con đường đèo dựa trên kinh nghiệm của nguyên chủ.

Nếu tông môn đã cho nhiều người vào tìm Long Nhãn thảo như vậy, nhất định phải có đủ Long Nhãn thảo cho những người này tìm, cho nên nàng không hề lo lắng không tìm được Long Nhãn thảo.

Nhưng với tu vi tứ tinh đấu nguyên của cô, việc ra vào núi an toàn đã là một vấn đề lớn.

Vì vậy, cô đi vào trước để tránh những cái đó hài tử không thích cô, ít nhất cô có thể tránh được những nguy hiểm do bọn họ tạo ra.

Càng ít nguy hiểm càng tốt! Hazz, ai bảo hiện tại cô yếu đuối như vậy đâu?

Trước ảnh âm thạch của Tiên Vân tông, lần này chỉ có sáu người có mặt, phong chủ của Thiên Độc phong cũng không đến.

Sáu người sáng suốt cũng không nhắc tới, tập trung quan sát bọn trẻ xem có nhân tài xuất sắc hay không.

Đương nhiên không xem nhẹ kia rêu rao váy đỏ nữ hài tử. Thấy nàng một đêm cư nhiên cũng tấn giai, họ đều ngạc nhiên. Thật kỳ lạ khi có thể tấn giai vào thời điểm này.

Mặc dù cho dù có tấn giai nhưng tu vi của cô vẫn ở mức thấp nhất trong số những đứa trẻ này.

Thấy cô đi vào trước mà không do dự, họ rất ngạc nhiên. Vị trí của Long Nhãn thảo nằm ở rìa ngoài của dãy núi, nhưng cũng có những con yêu thú cấp thấp. Nó sẽ gây nguy hiểm cho người có tu vi như cô. Một cô bé có tu vi tứ tinh đấu nguyên mà dám tự mình đi vào?

Cô gái này ngu ngốc hay can đảm?

Lớn lên trông xinh đẹp như thế, sao có thể ngu ngốc và táo bạo như vậy?

Lạc Ly bước vào theo phán đoán của chính mình. Trên đường đi cô thực sự đã nhìn thấy một số loại dược liệu, mặc dù chúng là những loại dược liệu thông thường, nhưng sau này cũng sẽ sử dụng để luyện đan. Nếu đã gặp, sao có thể bỏ lỡ được.

Cô luôn đọc về những loại dược liệu này trong sách, còn những loại dược liệu thật thì được thu thập và xử lý. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những loại dược liệu tươi được mọc trên núi rừng.

Nguyên chủ và cha mẹ cô ra ngoài rèn luyện cũng không phải thu thập dược liệu, tự nhiên sẽ không để ý tới việc này.

Trong khi thu thập thảo dược, cô càng đi sâu hơn và cuối cùng cũng nhìn thấy khe núi cô đang tìm kiếm.

Cô vui vẻ chạy về phía khe núi mà mà quên kiểm tra xem bên trong có nguy hiểm gì không.

Ngay khi vừa chạy vào trong núi, một âm thanh xào xạc rõ ràng vang lên, Lạc lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.

Làm sao cô có thể quên rằng đây là tu chân giới đâu, trong núi còn có yêu thú.

Ngay khi cô vừa nảy ra ý tưởng này, một con rắn đốm to và dài hơn cả cơ thể cô bò ra, ngẩng đầu lên và nhìn cô trong khi cái lưỡi thò ra thụt vào.

Lạc Ly lập tức dựng tóc gáy. Con rắn lớn như vậy, trời ơi, đây là yêu thú sao?

Liệu cô ấy có thể rút lại mong muốn về một tu chân giới không?

Chính mình đây là cái gì vận khí, lần đầu tiên vào núi đã gặp phải một con yêu thú lợi hại như vậy.

“Chạy bây giờ có muộn quá không?”

Rõ ràng đã muộn. Thấy cô bất động, con rắn đốm chủ động tấn công, một luồng yêu lực phun ra từ miệng lao về phía Lạc Ly để tấn công.

Thân thể Lạc Ly theo bản năng né tránh, mặc dù có chút chật vật, nhưng nàng cũng không có chút nào bị thương. Lúc này cô mới nhóe tới nguyên chủ đi theo cha mẹ là cũng có chiến đấu với yêu thú. Cũng là cha mẹ cô cố ý rèn luyện cô.

Ý niệm vừa động, một đóa kim sắc hoa sen xuất hiện trong lòng bàn tay cô. Đây là vũ khí của nguyên chủ ban đầu, Phi Liên.