Chương 2: Hồi sinh sau cái chết

Sau khi Nguyên Anh ngưng tụ hoàn toàn, một phiên bản thu nhỏ sống động của chính cô ngồi khoanh chân trong đan điền, kim sắc quang mang biến thành quần áo, mặc trên người Nguyên Anh nhỏ bé trông vô cùng xinh đẹp.

Lúc này, trong đan điền, trên đầu Nguyên Anh xuất hiện một bông hoa vàng năm cánh, xoay tròn như chiếc ô hoa phía trên đầu Nguyên Anh.

Bông hoa này nhìn quen quen, hai mắt cô sáng lên. Đây chẳng phải là thứ cô đeo trên cổ, mặt dây chuyền ngọc mang thuật Bàn Cổ Hoa Khai sao?

Hóa ra lúc này cô mới xem là thực sự mở ra công pháp tu luyện Bàn Cổ Hoa Khai a!

Sau đó, những bông hoa tỏa ra vô số tia sáng ấm áp, tập trung vào đan điền, chúng biến thành vô số dòng nước ấm và lan ra khắp cơ thể, những xương gãy và những gân bị gãy nhanh chóng được phục hồi, và những đường gân cũng rộng hơn trước. , xương cốt và kinh mạch vẫn được thanh lọc không một chút tạp chất, linh lực được chuyển hóa bởi linh khí chảy không ngừng trong kinh mạch.

Năm linh căn nhỏ giống như cây non trong Đan Điền đan xen và bao phủ trong ánh sáng vàng. Chúng từ từ ngưng tụ thành một cái linh căn và lớn lên thành một cây non cứng cáp, mọc cạnh Nguyên Anh.

Lạc Ly vô cùng kinh ngạc. Năm căn linh căn có thể ngưng tụ thành một sao?

Cô cẩn thận kiểm tra và nhận ra rằng mặc dù linh căn cô đọng thành một, nhưng chúng vẫn có năm thuộc tính của năm linh căn, điều này quả thực quá thần kỳ.

Tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có một điều Lạc Ly hiểu là nguyên chủ đã không thành công trong việc ngưng tụ Nguyên Anh bởi vì kinh mạch không đủ rộng và linh căn quá mức lộn xộn. Xét cho cùng thì Bàn Cổ Hoa Khai cũng là một công pháp từ thời thượng cổ để lại. Một công pháp thượng cổ như vậy đương nhiên cần cơ thể có kinh mạch và linh căn mạnh mẽ để thực sự kế thừa nó. Nếu không sẽ giống như nguyên chủ, tuy có được công pháp nhưng cô ấy cùng là phế vật giống nhau mà thôi.

Lần này, xương cốt và kinh mạch vỡ nát. Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, các kinh mạch và xương cốt đều được xây dựng lại, trực tiếp mở rộng kinh mạch của cô đến mức có thể tu luyện.

Thậm chí xương cốt còn mạnh hơn trước gấp mấy lần, linh căn lại có thể ngưng tụ thành một, trông mạnh mẽ hơn năm cây non héo úa trước đó rất nhiều, đáp ứng được yêu cầu truyền thừa của công pháp.

Hazz, như vậy vừa nhìn nhưng thực ra là cô đã chiếm được lợi ích không nhỏ.

Khi cơ thể cô hoàn toàn được bao bọc trong dòng nước ấm, cơn đau trong cơ thể cô cũng hoàn toàn biến mất, kéo theo đó là cảm giác thoải mái mà cô chưa từng trải qua.

Đây có phải là cảm giác khi có một cơ thể khỏe mạnh sao?

Trước khi cô kịp vui mừng, tu vi bị áp chế bấy lâu bởi vì nguyên anh mà bắt đầu thăng cấp, Lạc Ly nhanh chóng đứng dậy và ngồi xếp bằng, tiếp tục hấp thu linh khí và bắt đầu thăng cấp.

Đóa hoa nhỏ như chiếc ô vẫn đang xuay tròn, Lạc Ly phát hiện dường như mình hấp thụ linh khí nhanh hơn và dễ dàng hơn trước đây sau khi được hoa lọc, linh khí trực tiếp chuyển hóa thành linh lực, bỏ qua một bước thanh lọc. Tu luyện đơn giản và nhanh hơn nguyên chủ trước đây.

Đây có phải là lợi ích của việc cô được chuyển sinh hay không?

Nguyên chủ mười năm tuy rằng không đột phá đấu nguyên, nhưng cô ấy cũng chưa từng có một ngày lười biếng, tu luyện rất chăm chỉ, linh khí tích lũy áp súc một khi thăng cấp liền có thể nhìn thấy được, lợi ích của việc chăm chỉ.

Sau khi thành công đột phá đấu nguyên, quá trình thăng cấp cũng không có dừng lại, tiến đến đấu nguyên nhất tinh, nhị tinh, tam tinh, liên tiếp thăng lên tam tinh mới dừng lại.

Mà bông hoa trong đan điền cũng ngừng quay, thu lại thành một bông hoa nhỏ, đậu vào bên phải búi tóc của Nguyên Anh, giống như một bông hoa đầu.

Chiếc váy vàng được kết hợp với một bông hoa vàng. Nhìn thế này trông bộ dáng của một đứa trẻ con

Lạc Ly cảm nhận được trong cơ thể mình tràn đầy linh lực, cơ thể từ trong ra ngoài là nàng ở kiếp trước sống mười ba năm cũng chưa có thoải mái qua. Một đôi mắt đẹp đột nhiên mở ra, tỏa sáng rực rỡ. .

Cuộc sống như này khá tốt, tuy rằng lên sân thí luyện bề ngoài có thảm nhưng kết quả vẫn tốt. Cuối cùng nàng cũng có được một thân thể khỏe mạnh tốt sống một đời.

Hơn nữa ở thế giới này vẫn là một thế giới thần kỳ, một thế giới mà cô từng khao khát.

Ở kiếp trước, ngoài việc học y, sở thích duy nhất và sở thích duy nhất của cô là đọc tiểu thuyết. Tiểu thuyết giả tưởng là thể loại yêu thích của cô, và kiểu tự do theo đuổi một cuộc sống quyền lực nằm ngoài tầm với của cô.

Bây giờ cô ấy đã ở đây.

Có lẽ ông trời thương xót cô vì kiếp trước cô đã sống khốn khổ nên mới được ban cho cơ hội như vậy. Chẳng phải trải nghiệm của cô ấy cũng giống như cách đối xử với những nữ chính trong tiểu thuyết giả tưởng, nhờ có họa mà được phúc hay sao?

Haha, ông trời ơi, con tha thứ cho người đã đối xử tệ bạc với ta ở kiếp trước.

Ánh mắt Lạc Ly rơi vào tay phải của cô, ngay từ lúc cô có thể cảm nhận được, cô đã biết trong tay phải mình đang cầm một thứ gì đó rất cứng, đó là một viên ảnh âm do cha mẹ nguyên chủ ban cho cô.

Trước khi từ trên cao rơi xuống, nguyên chủ không ngờ mình lại thảm như vậy, muốn dùng viên ảnh âm thạch ghi lại hiện trường lúc đó, sau khi ra ngoài dùng làm bằng chứng.

Bây giờ ảnh âm thạch này lại tiện nghi cho chính mình.

Đôi bàn tay mảnh khảnh của cô dính đầy, trên tay cô cầm một viên đá màu đen. Viên đá bình thường như vậy có phải là ảnh âm thạch?

Suy nghĩ một chút, Lạc Ly cất viên ảnh âm thạch vào trong nhẫn chứa đồ của mình. Khi cô ra ngoài, cầm viên ảnh âm thạch có tác dụng rất lớn.

Cô đứng dậy, duỗi duỗi cánh tay và nhảy chân, thực hiện tất cả các động tác muốn làm nhưng kiếp trước không thể làm được và cười thích thú.

Thật tốt khi có một cơ thể khỏe mạnh.

Sau khi hưng phấn qua đi, cô xem xét tình hình hiện tại của mình, cô vẫn không quên rằng mình vẫn đang ở khu thí luyện hoàng gia.

Trên thực tế, mỗi người tiến vào đều có trong tay tấm cứu mệnh bài, khi mạng sống gặp nguy hiểm, có thể nghiền nát nó, rời khỏi bí cảnh, đương nhiên cũng mất đi cơ hội đi đến Thanh Vân Tông.

Tấm cứu mệnh bài của cô đã bị nhóm cô gái vây hãm tấn công rơi xuống vách đá và bị người đoạt đi rồi. Họ lo lắng rằng cô sẽ bóp nát tấm cứu mệnh bài và thoát ra ngoài. Căn bản là họ không muốn để cho cô con đường sống.

Sau khi nhìn xung quanh, cô thấy không gian dưới vách đá không lớn lắm, nhìn thoáng qua là không có lối thoát. Nhìn lên trên nơi gần như có một tia sáng trên bầu trời, cô sẽ không bao giờ có thể thoát ra được với thực lực hiện tại trừ khi có đôi cánh.

Nhìn xuống hướng dòng nước, cô thấy một con lạch nhỏ có thể vượt qua trong một bước. Đi dọc theo con lạch, đầu và cuối đều nằm dưới những tảng đá, không có lối thoát.

Quay trở lại tảng đá khổng lồ nơi cô rơi xuống, vết máu khô hình người trên tảng đá khiến cô nhớ đến chuyện đã xảy ra với nguyên chủ.

Cô cúi đầu nhìn mình, quần áo và váy đều dính máu khô.

Sau khi mất nhiều máu như vậy, cơ thể đã hồi phục, như không hề mất máu. Quả nhiên là công pháp thượng cổ, thế giới huyền huyễn cũng đủ thần kỳ.

Nhưng cô không chuẩn bị thu dọn, cứ đi ra ngoài như vậy sẽ rất thảm a!

Vì không thể ra ngoài nên cô cũng không nghĩ làm cách nào để thoát ra ngoài, dù sao mười người cuối cùng còn lại sẽ bị truyền tống ra ngoài. Những người đó không bao giờ ngờ rằng mình sẽ nhờ họa được phúc khi có thể có được tư cách đi đến Thanh Vân Tông mà không cần tốn nhiều sức lực.

Ai có đủ khả năng đuổi gϊếŧ nàng tới tận đây?

Thời gian bây giờ không thể lãng phí. Ở kiếp trước, cô không biết mình có thể sống được bao lâu nên cô trân trọng từng phút từng giây của cuộc đời, dù ở kiếp này cô có được một cơ thể khỏe mạnh nhưng cô vẫn sẽ không lãng phí thời gian.