Chương 1

Bạn có một con chó, bạn thực thích nó (hắn).

Cho dù là thời điểm nó dùng đôi mắt long lanh đen bóng nhìn bạn, hay là lúc nó cuộn tròn ở trong lòng bạn làm nũng dùng đầu lưỡi liếʍ khuôn mặt bạn, bạn đều cảm thấy nó cực kỳ đáng yêu, bạn nghĩ rằng bạn sẽ luôn yêu thích nó như vậy.

Tuy rằng, lúc nó vừa được bạn đưa về nhà luôn gào thét chói tai phát hỏa, thậm chí làm bạn bị thương. Bạn thực sự rất tức giận, nhưng rồi lại tha thứ bỏ qua cho nó không chút phiền hà. Bạn cố ý chạy đến cửa hàng thú cưng vì nó mà mua một vòng cổ xiềng xích xinh đẹp cùng một vài món đồ chơi, bạn hy vọng có thể thuần phục nó, nếu có thể thì làm nó thân cận với bạn hơn, rốt cuộc thì bạn cũng thích nó không có điểm dừng.

Bạn tự mình mang lên vòng cổ cho nó, thậm chí còn mang theo vài phần lấy lòng. Đáng tiếc, nó cũng không cảm kích, nó thét chói tai ra sức giãy giụa. May mắn thay bạn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nhanh chóng trấn định lại. Nó rống giận lớn tiếng mắng bạn biếи ŧɦái, còn đem mặt bạn cào bị thương.

Lửa giận của bạn hoàn toàn bị nó kí©h thí©ɧ, bạn cảm thấy nó quá không ngoan, bạn cần phải giáo huấn nó một chút!

Bạn nóng giận vội vàng tìm lấy roi da hung hăng đánh vào lưng nó, lúc ban đầu nó không rên một tiếng chỉ tiếp tục đứt quãng mắng bạn là đồ biếи ŧɦái, là kỹ nữ,...v.v.

Bạn đánh nó suốt một tiếng đồng hồ, thẳng đến khi nó cuộn tròn thân mình vô lực nằm trên đất thấp giọng nức nở, phần lưng mơ hồ thấy được một mảng máu thịt bong tróc. Bạn thấy nó như vậy chợt cảm thấy có chút hối hận, bạn hẳn nên kiên nhẫn thêm một chút.

Vì thế bạn đi lên phía trước đem nó ôm vào trong ngực, không ngừng kể ra bạn có bao nhiêu hối hận, dùng đầu ngón tay mềm nhẹ vuốt ve đầu của nó ôn nhu dỗ dành. Nó đã không còn sức lực, đôi mắt đen láy không còn thần thái, đuôi mắt đều là nước mắt. Bạn càng thêm hối hận, bạn không nên nóng nảy như vậy. Rốt cuộc thì nó vẫn là con chó bạn yêu nhất!

Bạn cẩn thận bôi thuốc lên lưng nó, hy vọng nó có thể mau tốt lên, như vậy bạn liền có thể cùng nó đi mua đồ chơi mới, tăng tiến tình cảm giữa hai người. Bạn ôm nó, vuốt ve đầu nó, một bên ôn nhu dỗ dành một bên giúp nó bôi thuốc. Bạn phát hiện thuốc hạ sốt trong nhà không còn nhiều lắm, cần thiết phải ra ngoài mua thêm một ít. Bạn hôn lên mặt nó một cái thật kêu sau đó liền cầm chìa khóa ra ngoài. Đương nhiên, bạn vẫn như cũ thật cẩn thận khóa cửa, dù sao thì nó cũng là con chó bạn yêu thích nhất, không thể để nó xổng mất!

Bạn đến tiệm thuốc gần nhà mua thuốc, trên đường trở về bạn đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bất an cùng hoảng hốt, bạn bực bội nện bước chân nhanh hơn trở về nhà.

Trong nháy mắt khi cửa mở, bạn liền nhìn thấy con chó bạn yêu thích dùng ghế dựa làm điểm tựa trèo lên lan can muốn chạy trốn. Bạn bất động thanh sắc đóng cửa lại. Khi nó nhìn thấy bạn trở về, bạn rõ ràng cảm nhận được sự hoảng loạn trong đôi mắt xinh đẹp kia, nó đột nhiên bò nhanh lên cửa sổ lại bị bạn túm tóc kéo ngược trở lại vật ngã xuống đất, phần lưng hung hăng đập mạnh vào góc bàn, nó nức nở khóc ra tiếng.

Bạn cực kỳ phẫn nộ, bạn cảm thấy chưa bao giờ tức giận như lúc này, bạn vơ hết những vật có thể gây sát thương cao xung quanh đánh thẳng lên trên người nó, thẳng đến khi thân thể nó không còn run rẩy nữa, tiếng nức nở cũng đã im bặt bạn mới ngồi xổm xuống trước mặt nó. Bạn nắm chặt cằm nó nâng lên gương mặt bạn yêu thích kia, ép buộc đôi mắt vẫn long lanh ánh nước nhưng đã không còn tia sáng của nó nhìn chăm chú vào bạn, nhẹ nhàng hôn liếʍ đôi môi hồng nhuận, bạn ôn nhu dỗ dành nói.

“ Ngươi ngoan một chút!”.