Chương 10

Cô gái có vẻ mặt đáng yêu kéo luồng khí đẫm máu và tà ác ra với vẻ mặt thoải mái, như thể có một khuôn mặt đang gào thét vặn vẹo trong máu, nhưng vào giây tiếp theo, Tô Trầm Hương đã đập bàn tay trắng như tuyết của mình lên vô số khuôn mặt máu này.

Một chút, một chút, chậm rãi, trong tay Tô Trầm Hương chỉ còn lại một viên kẹo dẻo nhỏ.

Đỏ như máu, vừa mềm vừa dai.

"Đến cả bánh quy cũng không làm được, thật vô dụng!” Tô Trầm Hương nhìn chằm chằm viên kẹo dẻo than thở, sau đó nhét vào trong miệng.

Cô nở nụ cười mãn nguyện, vô cùng hạnh phúc.

“Em ăn cái gì vậy?” Tô Minh không để ý đến nữ quỷ uể oải mà bước nhanh tới lấy kẹo dẻo trong miệng em gái.

"Đồ ăn ngon."

"Đó, đó là..."

Tô Trầm Hương bịt miệng để ngăn Tô Minh giành giật đồ ăn của cô y rồi nói: "Nữ quỷ này không thể ăn, vì vậy em đành ăn một ít âm khí." Cô tỏ ra đáng thương: "Đói."

Đôi mắt đỏ hoe của nữ quỷ chảy ra những giọt nước mắt.

Cô ấy vẫn nằm trên mặt đất không dám động đậy, nhưng thấy cô ấy đầu hàng, dường như Tô Minh nghĩ tới điều gì, anh ấy ngạc nhiên nhìn về phía em gái.

"Có phải em...?"

Bất chợt thèm ăn, lại bày ra chuyện ăn quỷ trước mặt người sống, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tô Minh, cái miệng nhỏ nhắn đang nhai kẹo dẻo của Tô Trầm Hương đột nhiên ngừng cử động.

Xong rồi.

Anh ấy phát giác mình là lệ quỷ.

“Em, em không cố ý lừa…”

"Em gặp được thiên sư?" Nếu không phải Tô Trầm Hương gặp được thiên sư, học được thuật trừ quỷ, e rằng khó mà giải thích chuyện hôm nay.

Tất nhiên Tô Minh biết rằng có một nhóm người có sức mạnh thần bí trên thế giới này, và cũng biết năng lượng và khả năng mà những người bí ẩn đó sở hữu, nhưng anh ấy không bao giờ ngờ rằng Tô Trầm Hương sẽ gặp và học được điều đó.

Tô Trầm Hương yên lặng ưỡn ngực nhỏ, thở huyết khí ra rồi trịnh trọng nói: "Đúng vậy."

Nữ quỷ không thể tin nhìn chằm chằm vào đại lão lệ quỷ vô sỉ giả vờ là thiên sư trừ quỷ trước mặt mình.

"Dù vậy thì em vẫn còn nhỏ, phải luôn để ý phòng tránh bất kỳ loại nguy hiểm nào." Tô Minh ánh mắt phức tạp nói.

Thiên sư là sự tồn tại rất thần bí, có lẽ là Tô Trầm Hương tình cờ gặp được, nhận được chỉ dạy.

Nhưng cho dù là có bản lĩnh, anh ấy cũng không muốn Tô Trầm Hương bất chấp nguy hiểm lao về phía trước, có lẽ sẽ thương tổn chính mình.

Hơn nữa ăn âm khí nghe không giống một vị thiên sư cho lắm...

"Không sao hết ạ, thật ra em rất lợi hại, yêu ma bình thường đều không phải đối thủ của em."

Về chuyện giả làm thiên sư, có lẽ ban đầu Tô Trầm Hương còn cảm thấy áy náy, nhưng dần dần, giọng nói của Tô Trầm Hương trở nên tự tin hơn, cô đi hai vòng vòng quanh nữ quỷ dẫu đã biết chân tướng nhưng không dám nói lời nào, thản nhiên nói: "Tuy nhiên, em cần rất nhiều năng lượng để trừ tà, vì vậy chỉ cần ăn hai cái, từ từ bổ sung."

Bởi vì Tô Minh chẳng hiểu gì cả, cho nên cô mới có thể nói lung tung.

Nữ quỷ thì biết hết, cô ấy sợ rằng vị đại lão lệ quỷ này sẽ gϊếŧ chết ma nữ để bịt miệng.

"Đây là…"

“Trên người cô ấy không có sát khí gì, hẳn là không có làm chuyện xấu.” Thấy ánh mắt Tô Minh quét qua căn phòng nhuốm máu, có chút kinh hãi, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người nữ quỷ, Tô Trầm Hương cúi đầu nhìn nữ quỷ thật cẩn thận rồi tiếc nuối nói: "Đúng là có nhiều oán khí, nhưng vẫn còn có lý trí."

Thật không may, lại không thể ăn được.

Ánh mắt tiếc hận, đói khát của cô khiến nữ quỷ sợ đến phát khóc.

"Anh ơi, sao anh mua căn nhà kinh khủng thế."

"Anh không biết nhà bên lại có vấn đề."

Nghĩ đến nữ quỷ kia gần trong gang tấc, lại là hàng xóm của mình đã lâu, bản thân lại bình an vô sự, Tô Minh lại do dự một lần nữa.

“Cô là chủ nhân của căn nhà này sao?” Nhà ở này vừa nhìn là biết rõ ràng không phải người tốt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nữ quỷ, anh ấy vẫn giả vờ hỏi.

Câu hỏi này lại như lời an ủi, nó khiến nữ quỷ chợt khóc rống lên.

“Lão đại, tôi thảm quá đi thôi!” Cô ấy khóc lóc trước mặt Tô Trầm Hương - người không ăn mình, tâm tình phức tạp nói: “Tôi chết không nhắm mắt, tôi, tôi chết rồi còn bị lợi dụng…”

Cô ấy thì kể lể về cái chết của mình, dù Tô Trầm Hương không quan tâm thì cô ấy vẫn vừa khóc vừa nói: “Tôi sắp kết hôn với anh ta, anh ta nói mua phòng ở này làm phòng tân hôn, còn nói muốn bên tôi cả đời. Nhưng không ngờ anh ta lại gϊếŧ tôi!”

Tô Trầm Hương do dự một lúc, cô thầm nghĩ lại những câu chuyện về những anh hùng hăng hái làm việc nghĩa.

Thấy chuyện bất bình nên gọi công an, xin chú công an giữ gìn công lý.

"Ý của cô là, cô bị bạn trai của cô gϊếŧ phải không?"

"Không chỉ có vậy. Tôi cứ tưởng anh ta cũng chỉ là một người bình thường như tôi, nào ngờ anh ta lại là người có năng lực đặc biệt. Tôi bị anh ta lột da, anh ta nói muốn tôi chết trong đau đớn tột cùng thì mới có thể hóa thành lệ quỷ cường đại nhất, để anh ta dễ dàng kiểm soát.”

Vết máu trên người của nữ quỷ là do bị lột da, lại bị người yêu khoác chiếc váy đỏ được tạo ra bằng da người nhuốm đầy máu vào.

Vất vả lắm nữ quỷ mới gặp được Tô Trầm Hương cường đại, cô ấy không thể không khóc lên án: “Thậm chí anh ta còn vẽ trận pháp kia, cố gắng mê hoặc tôi bằng ác khí, sai khiến tôi gϊếŧ nhiều người để có thể biến thành lệ quỷ đáng sợ nhất.”

Cô ấy khóc đến nỗi quỳ rạp trên mặt đất, cũng không biết là khóc vì bản thân gặp được kẻ không ra gì, hay khóc vì đã chết rồi còn không được tự do.

"Anh ơi, mau gọi cảnh sát" Họ là những công dân chính nghĩa.

Nhìn thấy tất cả những điều kỳ diệu này, Tô Minh xoa xoa trán, ánh mắt mong đợi của Tô Trầm Hương khiến anh ấy đau đầu.

Xem ra Tô Minh phải hoãn lại công việc còn đang dang dở kia của mình rồi.