Chương 22

Chương 22:

"Em vốn dĩ không thích đàn ông." Âm thanh của Bạch Dĩ Dung vô cùng rõ ràng trong tiếng ve kêu mùa hè, "Giả thiết của chị không thành lập."

Tô Tư Doanh há miệng, hỏi: "Sao em chắc chắn như vậy?"

Không biết tại sao, vành tai Bạch Dĩ Dung lại chầm chậm đỏ lên. Trên khuôn mặt trắng trẻo của cô ánh lên đôi tai hồng hào, sinh động giống như bông hoa đào nhuộm màu hồng nhạt.

"Có lẽ sau này chị sẽ biết." Bạch Dĩ Dung đáp như thế, "Có lẽ hiện tại em cũng không biết."

Tô Tư Doanh nghe xong cảm thấy mơ hồ, lần đầu tiên cảm thấy bản thân như một nữ sinh cấp ba không hiểu chuyện dù đã sống nhiều hơn người ta năm năm.

Sau đó, cùng với tiếng ve kêu, hai người đứng dưới bóng râm rất lâu, vệt đỏ trên vành tai Bạch Dĩ Dung từ đầu tới cuối không tan.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, bí mật bị che giấu ở đời trước, không chỉ một, dần dần trồi lên.

Khi Tô Tư Doanh về tới nhà, trong nhà vô cùng yên tĩnh. Cô đi tới từng phòng, sau khi phát hiện trong nhà không có ai, liền đi tới sô-pha ôm gối, lặng lẽ bật tivi lên, mở to âm thanh.

Rõ ràng nơi này là nhà, nhưng cô lại cảm thấy nơi này cô đơn tới nỗi khiến người ta sợ hãi.

Trong tivi đang chiếu một chương trình rất nhiều năm về trước, cho dù là năm năm sau, nó vẫn rất nổi tiếng. Cô nhớ khi bản thân còn nhỏ, mẹ không cho cô xem tivi, nói là tivi chỉ hại không lợi. Nhưng nhân lúc bố mẹ không ở nhà, cô luôn lén lút bật tivi lên, vừa nghe tiếng bước chân bên ngoài, vừa sờ lưng tivi để cảm nhận nhiệt độ.

Lúc đó, khoảng thời gian sáng thứ bảy của Tô Tư Doanh dành ra làm bài tập, buổi chiều lén lút xem tivi. Trong đó có một ấn tượng sâu sắc nhất, chính là tiết mục này của đài truyền hình Mango.

Người dẫn chương trình của tiết mục này mười mấy năm vẫn giống vậy, bầu bạn cùng nam thanh nữ tú từ thế hệ này sang thế hệ khác. Vì khách mời luôn là những thiếu nam thiếu nữ tươi tắn, hồi học cấp hai Tô Tư Doanh cũng rất thích chương trình này. Chỉ là sau này, không biết vì nhiệt độ tivi trong mùa hè quá cao bị phát hiện, hay là bản thân không còn có thói quen xem chương trình này nữa, từ đó cô cũng không xem lại.

Cuộc đời ngập trong chia ly, lớn tới mức sinh ly tử biệt, nhỏ tới mức quên đi tờ giấy đã dùng một giây trước, cho dù người trong tivi không hề quen cô, nhưng cô đã lựa chọn cách xa, cũng coi là một loại chia ly.

Loại chuyện như chia ly rất thường thấy, có ai quy định bố mẹ và con cái không tồn tại sự chia ly cơ chứ?

Trước giờ bố mẹ không phải là khách qua đường, nhưng suy cho cùng, chỉ là một trong những sự tồn tại trong đời mà thôi.

Duy chỉ có một thứ khác biệt, đại khái là – họ là sự tồn tại quan trọng nhất.

Tô Tư Doanh ôm lấy gối, ở lì trên sô-pha cả một chiều, sau đó tìm chút đồ ăn trong tủ lạnh, tắm rửa một phen, rồi vào phòng ngả người đi ngủ.

Bố Tô tan làm về nhà gọi cô dậy ăn cơm, cô nói dối là buồn ngủ, bố Tô hết cách, chỉ có thể để cô ngủ tiếp.

Lần này đi ngủ, cô cưỡi ngựa xem hoa lướt qua những gì đã trải qua ở đời trước, lúc tỉnh lại, đã là 6 giờ sáng.

Tô Tư Doanh ngẩn ra, thấp thoáng cảm thấy dường như bản thân đã bỏ qua nội dung gì trong mơ, sau đó phản ứng lại bản thân đã không kịp đi học, nhảy xuống giường, sửa soạn đánh răng rửa mặt.

Khi bất cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thoáng ngẩn ra.

Cho dù hôm qua xảy ra chuyện gì, mặt trời hôm nay vẫn cứ mọc, chính là một ngày mới.

Tô Tư Doanh mạnh mẽ an ủi tâm hồn mình, sau đó ăn sáng mặc quần áo không nhìn mẹ lấy một cái, vội vàng đi học.

Tiếp nhận chia ly là một chuyện, tha thứ lại là một chuyện khác.

Mấy ngày liên tiếp, đều là như thế.

Cả tuần này trái tim Tô Tư Doanh có chút hỗn loạn, không tập trung học hành, hiệu quả giảm đi rất nhiều. Chúc Tuệ Quân cũng nhìn ra cô không ổn, ngay cả người chậm chạp như Hạ Đông, khi giảng đề Vật lí cho cô cũng hỏi một câu: "Gần đây cậu sao thế?"

"Có lẽ là bà dì cả tới." Mặt mày Tô Tư Doanh đứng đắn trả lời, sau đó bị Chúc Tuệ Quân cầm quyển đề Vật lí đánh lên người, "Chị đừng dạy hư cậu trai đơn thuần như Hạ Đông."

"..." Cô chỉ nói là bà dì cả tới, cũng đâu nói tới văn hóa phẩm đồi trụy, cái gì là dạy hư?

Nhưng nhìn Chúc Tuệ Quân bảo vệ Hạ Đông, Tô Tư Doanh không nhịn được nghĩ nhiều, sau đó lộ ra một nụ cười, thâm tàng bất lộ.

Sau chuyện đó, Chúc Tuệ Quân lại tới hỏi riêng Tô Tư Doanh, thật sự không hỏi ra chuyện gì, chỉ đành xoa đầu cô, nói với cô: "Không có chuyện gì không vượt qua được, muốn nói thì cứ nói, em... và Tiểu Dung vẫn luôn ở bên cạnh chị."

Tô Tư Doanh cảm kích cười cười với Chúc Tuệ Quân, sau đó gật đầu.

Nói cô không ổn, thật ra bản thân Chúc Tuệ Quân cũng không ổn hơn chút nào.

Lần trước ở công viên nhìn thấy Chúc Tuệ Quân và nam sinh kia kéo đẩy, sự việc đã trôi đi rất lâu, lâu tới nỗi Tô Tư Doanh sắp quên đi. Nhưng hôm nay nhìn thấy hai vết tím tái trên tay cô nàng, Tô Tư Doanh bỗng nhớ ra chuyện này.

Khi đó hai người biết việc không giải thích nhiều với bản thân, Tô Tư Doanh cũng không hỏi nhiều. Nhưng hôm nay thời tiết nóng nực, Chúc Tuệ Quân vẫn luôn mặc áo khoác đồng phục dài tay, nếu không phải ban nãy vơ lấy quyển đề đánh người, Tô Tư Doanh cũng không nhìn thấy hai vết tím tái kia.

Vào giờ nghỉ trưa, Tô Tư Doanh ăn cơm hộp ngon miệng Bạch Dĩ Dung mang cho, không chạy tới thư viện, mà tìm Chúc Tuệ Quân vừa đi ăn cùng Hạ Đông về.

Nhìn thấy Tô Tư Doanh với ánh mắt nghiêm túc đứng trước cửa lớp, Chúc Tuệ Quân ngẩn ra, đi tới hỏi: "Sao thế Doanh Doanh?"

"Đi, đi nói chuyện."

Trong lòng Tô Tư Doanh hiểu rõ, hiện tại quan hệ của cô và Chúc Tuệ Quân đã đủ để cô nói ra bí mật trong lòng mình. Bản thân không phải là người lo chuyện bao đồng, ở đời trước không hề để tâm tới chuyện của người khác, không biết sau khi trùng sinh có chuyện gì, nhìn thấy vết bầm tím trên cánh tay Chúc Tuệ Quân, có thể là ghi nhớ quan hệ quen biết đời trước, cầm lòng chẳng đặng muốn giúp đỡ cô nàng.

Có lẽ cô không thể làm như đóa hoa trắng, dùng vũ lực giải quyết, nhưng sống nhiều hơn vài năm, cho dù không giúp được, cũng có thể đưa đường chỉ lối cho Chúc Tuệ Quân về mặt tư tưởng.

Chúc Tuệ Quân nghe Tô Tư Doanh nói như thế, phản ứng đầu tiên chính là nhìn Bạch Dĩ Dung ở trong lớp học một cái, lập tức gật đầu nói: "Được."

Đi tới vườn hoa nhỏ phía sau siêu thị trong trường, Tô Tư Doanh ngồi trên chiếc ghế dài dưới đình hóng mát, bỗng có chút buồn cười.

Cái gai trong lòng mới nhổ đi được một nửa, hiện tại còn muốn an ủi người khác.

Tô Tư Doanh kéo Chúc Tuệ Quân ngồi xuống, khẽ kéo lấy tay cô nàng, vén tay áo thùng thình lên cao, lập tức lộ ra vết bầm tím, "Sao thế này? Sao lại không cẩn thận vậy?"

Vẻ mặt đối phưởng trở nên hoang mang, nhưng không rút tay về. Im lặng một lúc, Chúc Tuệ Quân nói: "Chị cũng biết em có một người anh trai, chính là... người chị nhìn thấy lần trước."

Tô Tư Doanh gật đầu, "Biết."

"Em và anh ấy là anh em cùng mẹ khác cha, hiện tại mẹ em căn bản không quan tâm anh ấy nữa, bố anh ấy chê anh ấy không có tiền đồ, cũng không muốn quản, dần dần anh ấy trở thành một kẻ ất ơ." Chúc Tuệ Quân thở dài, "Ất ơ ấy mà, không phải mấy cậu thiếu gia xã hội đen ngầu lòi trong tiểu thuyết, không có tiền, cũng phải tiêu tiền giả vờ ra vẻ con người. Tiền bố mẹ anh ấy cho không đủ tiêu, anh ấy lại tiêu xài hoang phí, cho nên tìm em giả vờ đáng thương."

"Em thấy anh ấy đáng thương, lần đầu tiên cho anh ấy 300 tệ, rồi sau đó, anh ấy cứ bám chặt lấy em. Cuối cùng, em không cho anh ấy tiền, anh ấy còn đánh em... Nói thật lòng em cảm thấy chuyện này rất mất mặt, chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, cho nên hôm đó để chị nhìn thấy, thật sự rất xấu hổ." Chúc Tuệ Quân cúi đầu, "Nhưng có một số chuyện, nhịn mãi một mình sẽ rất mệt, có thể tìm người thổ lộ, hình như cũng tốt hơn nhiều."

"Sao không nói với bố mẹ em?" Tô Tư Doanh nhíu mày.

"Anh ấy nói nếu em nói với bố mẹ, sẽ tìm người phá nhà em, dù sao cũng không phải nhà anh ấy. Có lần em nói, anh ấy bị bố anh ấy đánh một trận, hôm sau liền tới phá cửa nhà em."

Tô Tư Doanh nhớ lại dáng vẻ tên ất ơ bị Bạch Dĩ Dung đánh lần trước, không nhịn được nói: "Thật ra cậu ta chỉ là con hổ giấy thôi, không phải Bạch Dĩ Dung dễ dàng đánh bại cậu ta à?"

"Không phải... Lần đầu tiên Tiểu Dung ra mặt giúp em, anh ấy cũng nói sẽ muốn tìm người, kết quả ngày hôm sau năm người anh ấy dẫn theo đều bị Tiểu Dung dùng gậy sắt nhặt ở nhà kho của trường đánh đuổi. Từ đó về sau, anh ấy không sợ người khác, nhưng có chút sợ Tiểu Dung."

Tô Tư Doanh: "... Ờ."

Nghĩ tới Bạch dĩ Dung gầy gò nhặt gậy sắt đánh đuổi năm sáu tên, Tô Tư Doanh chỉ cảm thấy lòng mình khϊếp sợ.

Loại cảnh tượng đơn thuần vô hại kết hợp cùng với bạo lực đẫm máu... tha thứ cho cô, thật sự không thể tưởng tượng được.