Chương 12: Phượng Hoàng

"Ai?"

"Phượng hoàng."

Tiếng nói của tăng nhân vừa dứt, sắc mặt Miêu bà liền lạnh đi.

Phản ứng này của bà ta tôi hoàn toàn có thể hiểu được, lúc trước nếu không phải Chu Độ nhờ bà ta đi tìm Phượng hoàng, bà ta cũng sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay.

Mặc dù sắc mặt Miêu bà lạnh lùng, tăng nhân lại tựa như không cảm thấy, không những không tức giận, thậm chí còn nhẹ nhàng cong môi, đem đá đỏ trên tay đưa cho Miêu bà.

"Hòn đá này linh thạch không phải giả, nhưng đã không dùng được nữa, nếu bây giờ hao tốn ở chỗ này không chỉ lãng phí thời gian, còn phải chịu khổ vì lời nguyền, muốn trả thù Quỷ Vương Chu Độ, nói chuyện viển vông, nhưng mà___"

Tăng nhân quay đầu, ánh mắt lãnh lẽo khiến người ta giật mình.

"Nếu tìm được Phượng hoàng, ăn tươi nuốt sống trái tim của nó, không những có thể giải trừ lời nguyền, còn có cơ hội tự tay gϊếŧ chết Chu Độ. Nếu hận hắn ta như vậy, tự mình ra tay kết liễu hắn không phải càng vui vẻ hơn?"

Tăng nhân vừa dứt lời, liền thấy Miêu bà ngẩng đầu, lạnh băng nói: "Vốn dĩ không có Phượng hoàng."

"Có a." Thần sắc tăng nhân bỗng nhiên trịnh trọng, từ trong tay áo móc ra một tấm ảnh.

Tấm ảnh đó màu sắc cổ xưa, độ phân giải kém, nhưng trong tấm ảnh xác thực có một con chim màu đỏ như máu, chỉ là hình dáng nhìn không được rõ.



Tăng nhân đưa bức ảnh ra, ngữ khí chân thành: "Thật không dám giấu, sở dĩ lần này ta đến Lĩnh Nam du lịch cũng vì nghe nói một vài tin tức về Phượng hoàng. Phượng hoàng quả thực tồn tại, chỉ có điều lúc đi tìm phải tiêu tốn một phen. công lực"

Lần này Miêu bà không nói chuyện, lông mày hơi nhướng lên, tựa hồ như đang thật sự cân nhắc tính khả thi trong lời đề nghị của tăng nhân, mà tôi, đứng nghe ở một bên không tiếp lời, trong lòng lại cảm thấy có chút kì quái.

Lần trước lúc trọng sinh trở về, tôi tra được thông tin của Quỷ Vương trên Baidu. (*)

(*)Cái này kiểu như Google.

Mới đầu tôi cho rằng Quỷ Vương là vua của loài ma, sau khi tìm xong mới biết, chữ Vương trong Quỷ Vương không phải tượng trưng cho thân phận chí cao vô thượng, có những Quỷ Vương thủ hạ dưới trướng chỉ có mấy người, họ cũng có thể tự xưng mình là Quỷ Vương.

Nói cách khác, Quỷ Vương có thể tự mình phong, nhưng cho dù hắn lợi hại đến đâu cũng phải quy phục địa phủ, chịu sự trói buộc của thiên đạo.

Cho nên vì sao nhất định phải mạo hiểm đi tìm Phượng hoàng? Theo cấp bậc mà nói, tìm người ở dưới địa phủ xử lý không phải là được sao?

"Kì thực chúng ta có thể đem tình huống này báo cáo cho địa phủ, hoặc báo cáo cho đơn vị cấp cao hơn để họ tới xử lý Chu Độ, không phải tốt hơn sao?"

Tôi cẩn thận dè dặt đề nghị nhưng hai câu còn chưa nói, đã bị Miêu bà trừng mắt, đành nuốt hết vào bụng.

Tăng nhân ngược lại mỉm cười, ánh mắt có vài phần chế nhạo: "Như vậy cũng không phải là không thể, có điều nếu địa phủ tham gia, Miêu bà có khả năng sẽ vì nguyên nhân trước đó mà chịu thiên phạt, mà ngươi, cả đời này cũng hoàn toàn kết thúc."



Hả? Tôi có chút choáng váng, qua hai giây mới phản ứng lại.

Ý này là nói nếu tìm được Phượng hoàng tôi có thể một lần nữa sống lại? Tôi kinh ngạc, buột miệng hỏi, câu trả lời của tăng nhân lại có vài phần mơ hồ không rõ.

"Chỉ là có khả năng này."

Hắn ta nghĩ nghĩ, lại nói: "Suy cho cùng bây giờ ngươi là trạng thái linh thể, ta cũng không xác định được tác dụng cụ thể của Phượng hoàng đối với linh thể quỷ vật, nhưng đối với loài vật bé nhỏ, nghe nói có thể nghịch thiên cải mệnh, cho dù là lời nguyền cũng có thể giải trừ."

"Chúng ta tìm Phượng hoàng đều có lí do, vậy ngươi cầu cái gì?" Miêu bà thình lình mở miệng, con ngươi vẩn đυ.c nhìn chằm chằm tăng nhân, tựa hồ muốn nhìn ra thứ gì đó, nhưng tăng nhân vẫn điềm nhiên như cũ, thậm chí khóe môi còn dắt ra nụ cười.

"Một đời tu hành, chẳng qua cầu cái kiến thức."

Hắn lại giơ bản đồ trên tay: "Mặc kệ các ngươi đi hay không, dù sao ta cũng phải đi, sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc."

Dứt lời, tăng nhân quả thật xoay đầu liền đi, mà tôi, còn chưa phản ứng lại, cánh tay đã bị Miêu bà hung hăng tóm lấy.

"Cùng nhau theo kịp, bằng không gϊếŧ chết ngươi."

Để thể hiện biểu cảm hung ác, bà ta thậm chí còn để lộ ra chiếc răng nanh sắc bén, tôi lại không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có vài tia vui vẻ, nhưng tôi không thể để lộ ra, chỉ có thể nhân lúc Miêu bà không để ý lặng lẽ nâng khóe miệng.

Đúng vậy, tôi muốn sống, tôi phải sống lại, chỉ là chưa đi được bao xa, tăng nhân dẫn đầu bỗng nhiên dừng lại, mày cau lại rõ ràng.