Chương 7: Bánh Nướng

"Đến chùa Lĩnh Nam, nhất định không thể bỏ lỡ ba địa điểm sau."

Lúc tôi mua vé, phía sau có một đoàn du lịch nhỏ.

Hướng dẫn viên du lịch dáng người không cao, nhưng giọng nói đặc biệt to, tinh thần nhìn trông có vẻ rất tốt, đang cầm loa giới thiệu cho đám người.

"Lúc mọi người nghe tôi kể, cũng có thể đối chiếu với sách hướng dẫn du lịch đang cầm trên tay."

"Địa điểm nổi tiếng thứ nhất chính là cây đa ngàn năm tuổi phía sau Tàng Kinh Các. Cây đa này 1500 năm tuổi, cao 22 mét, nghe đồn từng bị sét đánh, nhưng không chỉ không có việc gì, ngược lại cành lá càng thêm tươi tốt. Vào mùa này lá cây cực kì đẹp, vô cùng thích hợp cho mọi người chụp ảnh.

Địa điểm thứ hai chính là tháp đánh chuông, nếu mọi người đi du lịch cùng người yêu hoặc là vợ chồng có thể cùng nhau lên cầu nhân duyên, sau đó cùng nhau đánh chuông. Nghe đồn chuông vang thì sự thành, cầu nhân duyên rất linh nghiệm."

"Vậy còn một chỗ nữa?"

"Còn có sảnh La Hán mà bây giờ chúng ta sẽ tham quan, trong đó có tất cả 500 vị La Hán được làm bằng vàng, nếu như mọi người muốn cầu nguyện, trước khi vào đó hãy mặc niệm vấn đề này trong lòng, sau đó đi đếm các vị La Hán, đếm xong thì ra ngoài giải sâm."

"Chỗ này nga~"

"Đúng rồi dì, ai muốn vào đếm La Hán thì giơ tay, tôi thống kê một chút..."

Tôi không tiếp tục nghe nữa, trực tiếp mua vé vào sảnh La Hán.

Nói tới cũng thật sự kì lạ, bên ngoài rất ầm ĩ, nhưng vừa bước vào, bốn phía giống như đặt tường cách âm, nháy mắt đã yên tĩnh lại.

Mọi người nín thở, nghiêm túc đếm La Hán, tựa hồ không dám quấy nhiễu chư vị thần linh trên đó. Sau khi đếm xong họ cũng không dừng lại, nhớ số vị La Hán rồi trực tiếp ra ngoài."



Người mà tôi đếm tới là vị La Hán thứ 109, Hương Tượng Tôn Giả.

Sau khi lấy được thẻ tôn giả La Hán, tôi theo chân đám người đứng trong đội ngũ giải sâm.

Bây giờ đã gần trưa, nhiệt độ lên tới gần 38 độ, ánh mặt trời chói chang khiến cho mọi người toàn thân nóng nực, nhưng du khách đợi giải sâm vẫn còn rất nhiều, hàng ngũ xếp lại giống như một cái bánh nướng dài.

Tôi chờ đợi có chút nóng lòng.

Người trong hàng đa số đều cùng nhau đến, lúc xếp hàng vừa nói vừa cười, mà tôi, chỉ có thể cúi đầu, một mình yên lặng nhìn khế ngữ trên thẻ La Hán.

Tôi kì thật có chứng sợ giao tiếp, nếu là ngày thường, bảo tôi một mình xếp hàng tôi sẽ không tình nguyện, nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn nhanh chóng giải sâm.

Suy cho cùng, ngoài sống chết ra, tất cả đều là chuyện nhỏ.

"Này, biết nói chuyện không thế." Bên cạnh đột nhiên có người làm ầm lên.

Giọng của hắn ta rất lớn, chỉ bằng một câu nói đã thu hút sự chú ý của mọi người, tôi cũng liếc mắt qua đó, vừa nhìn, mới phát hiện thì ra bên đó còn có một cái bệ giải sâm.

Vị trí hai bệ kì thật không tính là xa, nhưng hiển nhiên, vị trí giải sâm bên này tốt hơn một chút, người cũng nhiều hơn một chút.

Mà bên kia, khuất phía sau cây đại thụ, mặc dù nói có thể trú mát, nhưng người và bệ cũng bị cây đại thụ chặn lại, nếu không nhìn kĩ thì thật sự rất khó phát hiện ra.

"Thật quá đáng, nếu không phải bên này có bóng cây, mát mẻ, xếp hàng ít, tôi mới thèm đến chỗ cậu giải sâm. Nghe người trước nói qua về cậu, miệng toàn là lời bậy bạ, lúc đó còn không tin, hừ, thật lãng phí thời gian."

Người đó tức phình phình tiến đến chỗ chúng tôi xếp hàng.

Hàng ngũ bên phía chúng tôi quả thực rất dài, rất đông người, nhưng vị tăng nhân giải sâm rất có kiên nhẫn, gương mặt hiền từ, rất có Phật tướng, bên cạnh còn có một tiểu sa di đứng trợ giúp.



Còn vị ở phía bên kia, dáng vẻ không khác gì người thường, tư thế ngồi cũng rất tản mạn tùy ý, nhưng thường thường không thể trông mặt mà bắt hình dong...

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, cầm thẻ La Hán đi về phía bên đó.

Nhưng mà vừa bước tới liền nhìn thấy vị tăng nhân mặt tròn đang thu dọn đồ đạc, nghiễm nhiên là bộ dạng muốn rời đi.

"Đại sư." Tôi hô một tiếng, đối phương nghe thấy cũng ngẩng đầu lên.

Nói thật, người này luận về vóc dáng diện mạo đều nhìn không ra điểm nổi bật, nhưng đôi mắt lại rất đặc biệt, tôi còn đang thấp thỏm, người đó động tác lại cực nhanh, cầm lấy thẻ La Hán của tôi lật xem.

"Nhân sinh thật sự là một ván cờ, thu bình thủ đàm biến cao đê. Từ bi trí tuệ tế châm chước, mãn bàn toàn ở linh thông." Hắn ta niệm xong, đột nhiên chậc hai tiếng.

(Nhân sinh thật sự là một ván cờ, nắm trong tay bàn cờ đàm chuyện cao thấp. Từ bi trí tuệ được châm chước, tất cả đều nằm trong sự linh hoạt)

Tôi đã hiểu được nguyên nhân vì sao bên này lại có ít người giải sâm đến vậy.

Người này so với dáng vẻ của tăng đạo trong ấn tượng người thường có chút khác biệt, hắn tựa hồ quá mức tự mình, nhưng đã đến rồi, tôi chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi.

"Từng đánh cờ chưa?" Hắn đột nhiên hỏi tôi, nhưng không đợi tôi trả lời, lại bĩu môi ghét bỏ nói "Một khi vô ý, nguy hiểm cho tính mạng, hạ thẻ."

Hắn đem thẻ La Hán đặt lên bệ giải sâm.

Gần như cùng lúc đó, ngay từ đầu ngại bệ giải sâm bên kia hàng ngũ quá dài, tiểu tỷ tỷ cùng tôi đi qua bên này, một câu cũng chưa nói, lại lần nữa quay về chỗ cũ xếp hàng, mà tôi, đứng nguyên tại chỗ, trong đầu ong ong.

Người này thật sự không có nói sai.