Chương 30: Đây thật sự không phải Fờ-la-gờ

30. Tìm không được, tôi stream nuốt bàn phím

*Fờ la gờ - flag; bạn ấy viết bằng phiên âm tiếng Trung

Cái từ này rất là vi diệu, editor đã quyết định từ lâu không để ý đến nó

Sự việc xảy ra quá nhanh, Đào Mộng Trúc chưa kịp phản ứng, sau khi sững người hai giây, nháy mắt hoàn hồn nàng kéo Chân Sảng, vội vã đuổi theo.

Hai người một đường vừa đuổi vừa hô, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt kỳ dị của người đi đường, bất đắc dĩ sau khi chạy ra con hẻm nhỏ, đến đầu đường chữ T xe đến xe đi tiểu Nhật Thiên càng chạy càng xa, từ từ rời khỏi tầm mắt.

Chân Sảng gấp đến vành mắt cũng đỏ hoe, mắt ầng ậc nước.

Nàng nhìn Đào Mộng Trúc đang thở hồng hộc phía sau, lại nhìn đoàn người và xe cộ tới lui chật nít trước mắt, mờ mịt.

Sau một hồi trầm mặc, nàng đi đến bên cạnh Đào Mộng Trúc, nói: "Chị về nhà trước đi, chị còn phải đăng chương mới. . ."

"Cô thì sao?"

"Em tìm Nhật Thiên." Chân Sảng cắn răng, kiên định nói: "Nhất định là nó chưa chạy quá xa!"

Đào Mộng Trúc đấu tranh hai giây, nói: "Tôi đi cùng cô."

"Nhưng mà chị còn phải. . ."

"Tôi biết phân nặng nhẹ." Đào Mộng Trúc cười cười, nói: "Nhanh thôi, chúng ta tìm tiểu Nhật Thiên về, sau đó đánh mông nó, coi coi lần sau còn dám chạy loạn nữa không."

Chân Sảng ngẩn người, bất tự giác nhòe hai mắt, sau khi hoàn hồn, nàng vội vã gật đầu, xoay người chạy ở trước.

Sắc trời đã tối, dưới ngọn đèn đường, hai người một đường kêu cái tên người ngoài nghe thấy thập phần tức cười, đi qua mấy con phố, cũng chưa muốn dừng chân.

Chính như lời Đào Mộng Trúc, nàng biết phân nặng nhẹ.

Con chó điên khi thì ngoan khi thì không nghe lời kia, bất tri bất giác đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của hai người, một loại thói quen, thậm chí. . . là thành viên trong gia đình.

Sau nhiều lần mất đi, so với ai khác nàng càng hiểu rõ, trên đời này không gì có thể quan trọng hơn gia đình.

Càng quý trọng, Đào Mộng Trúc và Chân Sảng càng không muốn tin tưởng tiểu Nhật Thiên sớm chiều ở chung với hai người, lại sẽ rượt theo một chiếc xe cứ như vậy đánh mất nó.

Sự thật này, hai người tuyệt đối không muốn chấp nhận.

"Minh Chủ, chị nói xem, tại sao Nhật Nhật lại đuổi theo chiếc xe kia?"

"Không biết." Đào Mộng Trúc lắc đầu, nói: "Có lẽ, nó nhìn thấy chủ nhân trước đây. . ."

"Chủ nhân trước đây. . ." Chân Sảng thấp giọng lầm rầm lặp lại lời Đào Mộng Trúc nói, vành mắt đỏ hoe nhìn mà đau lòng.

Ở trong ấn tượng của Đào Mộng Trúc, Chân Sảng chưa từng gấp gáp làm bất cứ chuyện gì, mỗi lần đỏ vành mắt, đều là vì bị tiểu thuyết của nàng ngược, thậm chí ngược đến thê thảm mà vẫn còn tâm tình và sức lực chạy qua phòng nàng nói nhân sinh, tình trạng đó, tuyệt nhiên không giống dáng vẻ thất thần mà buồn bã như bây giờ.

"Chúng ta sẽ tìm được nó." Đào Mộng Trúc nói, nhìn chiếc bóng dưới chân bị đèn đường kéo ra thật dài.

"Chúng ta. . . có phải không quan trọng bằng chủ nhân trước đây của nó hay không, nó mới có thể bỏ lại chúng ta mà chạy mất?"

"Tôi không biết." Đào Mộng Trúc lắc đầu, nói: "Nhưng mặc kệ thế nào, nhất định phải tìm được nó."

"Nó tìm được chủ nhân cũ rồi, còn muốn trở về sao. . ." Chân Sảng rũ mắt.

"Chúng ta không cần nó, nó còn chỗ nào để đi? Nếu chủ nhân cũ cần nó, tại sao lại coi như không thấy nó?" Đào Mộng Trúc nói, dắt tay Chân Sảng: "Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng phải tìm tiểu Nhật Thiên tìm trở về, nhưng mà nghiêm phạt thì vẫn phải có, trở về không cho nó ăn ngon một tuần."

Chân Sảng gật đầu, nói: "Chúng ta tiếp tục tìm. . ."

"Về nhà trước đi, hai người chúng ta, cứ cắm đầu tìm như vậy cũng không phải cách." Đào Mộng Trúc nói, lấy điện thoại ra lắc lắc: "Chúng ta có ảnh chụp của tiểu Nhật Thiên, có thể đăng weibo xin giúp đỡ, có thể dán thông báo, còn có thể liên lạc với trạm cứu trợ chó lang thang."

"Có thể tìm được, nhất định có thể." Đào Mộng Trúc thấp giọng thì thào, cũng không biết là đang an ủi Chân Sảng hay là an ủi chính mình.

"Đúng! Đúng đúng đúng!" Chân Sảng liên tục gật đầu, kích động đến giọng nói cũng có chút run rẩy: "Thiếu chút nữa em quên mất, em vậy mà lại quên mất việc này. . . chúng ta trở về, đi!"

Chân Sảng như ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ, túm Đào Mộng Trúc chạy ra đường cái, thuận tay chặn một chiếc taxi, một đường giục tài xế chạy nhanh, sau khi xuống xe càng thêm hấp tấp chạy lên lầu.

Đào Mộng Trúc đuổi theo sau Chân Sảng, lúc về tới nhà mệt đến thở không ra hơi, nhất thời luồng suy nghĩ bay về lần đầu tiên dắt chó đi dạo trở thành rượt theo chó đi dạo. . . nhớ đến lúc đó, cũng là mệt mất nửa cái mạng.

Chân Sảng vừa vào cửa liền đá hai chân, đạp giày ra mang chân trần chạy ào vào phòng ngủ ấn mở vi tính.

Đào Mộng Trúc yên lặng đem dép vào cho Chân Sảng, ôm điện thoại di động, ngồi bên cạnh Chân Sảng mở group chat bốn người của mình lên.

Ngày Một Vạn: Nhật Thiên nhà tôi đi mất rồi!

Văn Hoang Cầu: [ thông minh ngưng mắt nhìn ] đi mất rồi? Vậy không phải tốt sao? Không phải cô vẫn ngại nó ồn ào à, giờ yên tĩnh rồi.

Ngày Một Vạn: Không đùa, thật sự chạy mất rồi!

Văn Hoang Cầu: Làm sao mất?

Hồ Tiểu Dương: (⊙o⊙). . .

Ngày Một Vạn: Thấy một ông, liên tục sủa, sau đó ông ấy lên một chiếc xe, nó chạy theo chiếc xe đó.

Văn Hoang Cầu: . . .

Hồ Tiểu Dương: Vậy phải làm sao bây giờ a?

Ngày Một Vạn: Tôi mà biết, tìm mấy người làm cái gì _(:з" ∠)_

Lang Sơn Ngọc: [ chia sẻ một liên kết - mất chó nên làm sao bây giờ? Làm sao tìm trở về! - Baidu Tieba ]

Đào Mộng Trúc lập tức nhấp vào liên kết.

Văn Hoang Cầu: Nhìn cái đó còn không bằng nhìn tôi.

Đào Mộng Trúc lại yên lặng tắt liên kết đi.

Văn Hoang Cầu: Đăng weibo, dán thông báo.

Văn Hoang Cầu: Đến đồn cảnh sát nhìn video giám sát, da mặt dày một chút.

Văn Hoang Cầu: Đến chợ Hoa Điểu tìm, hay có chó bị lái buôn nhặt được, đem vào đó giao dịch.

Lang Sơn Ngọc: Nhật Nhật là chó con, sẽ có rất ít người mua chó sắp trưởng thành về nuôi đúng không?

Văn Hoang Cầu: Không phải mua về nuôi, mấy con chó sắp lớn này đều bị đám buôn lậu chó mua về dùng để sinh chó con, đám buôn lậu chó thấy chó dáng vẻ đẹp sẽ mua về cho nhân giống, sau đó già rồi thì bán rẻ đi.

Ngày Một Vạn: Đừng có dọa tôi!

Văn Hoang Cầu: Không dọa cô, vậy lừa cô thì sao?

Ngày Một Vạn: Cô vẫn sẽ làm cho tôi sợ à. . .

Văn Hoang Cầu: Tôi nghe bạn bè nói, đám buôn chó sẽ tiến hành giao dịch ở chợ Hoa Điểu vào buổi sáng, chó con bán cho tiệm thú cưng, thành trung gian giao dịch qua lại.

Văn Hoang Cầu: Dù Nhật Thiên nhà cô không lớn, nhưng rất đẹp, không chừng sẽ bị đem bán cho tiệm thú cưng, nói chung đi tìm đi.

Văn Hoang Cầu: Không tìm được cũng đi hỏi, để số điện thoại lại, chủ tiệm thú nuôi sẽ nhớ mặt cô, nếu như mua được chó mới sẽ liên lạc.

Ngày Một Vạn: [ đậu xanh rau má lòng ta đau quá ]

Hồ Tiểu Dương: Sẽ tìm được, Minh Chủ.

Đào Mộng Trúc nắm điện thoại gật đầu, nhìn về phía Chân Sảng đang biên tập một weibo dài, nói: "Sáng sớm ngày mai chúng ta đến tiệm thú nuôi tìm, sau đó kiểm tra video giám sát!"

"Ừm!" Chân Sảng vội gật đầu.

"Tối nay cô ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta phải đi, lỡ như thật sự bị đám buôn lậu chó nhặt được, đi muộn thì không kịp." Đào Mộng Trúc nói.

"Ừm!" Chân Sảng nói, đăng weibo lên, cực kỳ hiếm khi tag một đống bạn bè vào bình luận.

Đào Mộng Trúc lập tức mở weibo bấm chuyển phát, đồng thời cũng tag rất nhiều bạn dưới bình luận.

Sau khi đăng weibo xong, hai người liền mờ mịt không biết làm gì ngồi ngẩn ra trước máy vi tính.

Chẳng biết qua bao lâu, Đào Mộng Trúc nhịn không được khẽ thở dài một hơi, nói: "Tôi đi gõ chữ, cô ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm. . . đặt đồng hồ báo thức đi."

Chân Sảng trầm mặc nhìn lượng chuyển phát tăng từng chút từng chút, không đáp lại một câu nào.

Đào Mộng Trúc quay về máy vi tính, hít sâu một hơi, mở văn bản mới gõ được phân nửa lên, tâm tình phức tạp tiếp tục viết.

Cả một đêm phòng bên cạnh không có bất cứ động tĩnh nào, nhất thời Đào Mộng Trúc có chút hoảng hốt.

Ngôi nhà như vậy, hình như quá yên tĩnh rồi.

Không có âm thanh bạn cùng phòng chơi game, cũng không có âm thanh tiểu Nhật Thiên nghịch ngợm phá phách. . . giống như ngôi nhà này chỉ còn lại một mình nàng.

Hừng đông 2 giờ, Đào Mộng Trúc nhìn thoáng qua danh sách bạn bè, phát hiện Chân Sảng vẫn còn đang online, thở dài một tiếng.

Mộng cho Trúc 02:17:21

Còn chưa nghỉ ngơi sao?

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 02:17:28

Ngủ không được, yên lặng quá.

Chị còn thiếu bao nhiêu?

Mộng cho Trúc 02:17:51

Còn thiếu 1 ngàn 5, sắp rồi.

Cô đang làm gì?

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 02:18:11

Em mới tắt stream.

Mộng cho Trúc 02:18:16

Sao không mở mic?

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 02:18:24

Stream lướt weibo (. _ . ) chẳng có gì để mở mic.

Mộng cho Trúc 02:18:26

Một chủ bá nào đó stream lướt weibo, thu thập mỗi tháng trên vạn [ tiếng cười như chuông ]

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 02:18:29

Em lục mấy bài đăng về chó đi lạc.

Em sợ không thể tìm nó về.

Mộng cho Trúc 02:18:32

Đừng sợ, có thể tìm được, tìm không được, tôi stream nuốt bàn phím.

Tin tưởng tôi, đây không phải flag.

Cô đi ngủ trước đi, sáng mai tôi gọi.

Đào Mộng Trúc nói, liền thấy cửa phòng mình bị người đẩy ra.

Chân Sảng đứng ở cửa, vành mắt đỏ hoe, ôm gối nằm, cắn răng, nói: "Ngủ một mình không được, em có thể ngủ chung phòng với chị không?"

===

(乛▽乛)