Chương 23

Chương 23

Editor:Ngọc Uyên

Địa điểm ăn tối được chọn trong một biệt thự trên núi riêng bao quanh là núi và biển phong cảnh tuyệt vời phục vụ tận tình dọc đường, món ăn nào cũng có thể tùy biến theo nhu cầu. Ngoài việc đắt tiền không có nhược điểm nào khác.

“Tiêm bắp cải luộc thực ra giá 1462,” Tề Đông lật thực đơn không thấy món có ba chữ số, giọng run run, “Bán cho tôi ăn một bữa cũng không nổi.” Anh rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên: "Cố ca ca còn thiếu một cái đệ đệ, tôi có thể hầu hạ trà nước."

"Không thiếu, " Cố Thanh Phong cười nói, "Đừng nhìn giá cả, muốn gọi cái gì cũng được."

Tề Đông tùy tiện nói rằng có một người giàu có thế hệ thứ hai Hứa Gia Hoành trong ký túc xá, anh ấy không bỏ lỡ một bữa ăn nào cho hàng chục nghìn bữa ăn — dù sao thì anh cũng không tiêu tiền của mình.

Dư Văn Bạch và Hứa Gia Hoành đến cuối cùng, những người khác đã gọi đồ ăn khi họ ngồi vào chỗ. Hai người ngồi xuống cạnh nhau và lấy thực đơn. “Canh củ sen ở đây rất ngon.” Thấy Hứa Gia Hoành hồi lâu không gọi món, Dư Văn Bạch đề nghị: “Nếu muốn ăn ngọt có thể thử bánh nếp nếp viên.”

Hứa Gia Hoành đặt thực đơn xuống: "Được vậy thì làm theo yêu cầu của anh."

Dư Văn Bạch hỏi: "Khẩu vị của cậu là ngọt hay mặn? Ở đây cậu có thể điều chỉnh nó theo khẩu vị cá nhân của mình."

“Không sao.”Hứa Gia Hoành cầm khăn ướt trên tay lên lau tay khớp ngón tay rất mạnh, “Chỉ cần anh như vậy là được.”

Có hơn chục món ăn tinh xảo trên chiếc bàn hình bầu dục lớn và bàn xoay đang từ từ quay; Dư Văn Bạch ngồi ở mép giữa việc đứng dậy nhặt món ăn và chờ đợi món ăn quay lại anh chọn cách kiên nhẫn ngồi và chờ đợi. Xung quanh có tiếng sột soạt đó là Hứa Gia Hoành đang mở một đôi đũa bạc vươn tay gắp chiếc bánh hoa quế trà xanh mà Dư Văn Bạch đã chờ đợi đã lâu, đặt lên đĩa ăn của anh. Hắn gắp bánh dứa và kem dừa, hỏi anh: “Anh còn muốn ăn gì nữa không?”

“Hết rồi,” Dư Văn mơ hồ nói trên mặt đầy đồ ăn tái nhợt giống như một con hamster nhỏ đang tìm đồ ăn, “Đừng gắp nữa, ăn không xong.”

“Cứ ăn bao nhiêu no là được,” Hứa Gia Hoành không nghĩ như vậy, nhìn thấy dừa vụn trên miệng Dư Văn Bạch, liền đưa khăn ướt tới, “Lau đi.”

Du Nhiên cũng đem đồ ngọt chuyển qua bên kia: "Lấy ra đi dễ ăn hơn."

Tề Đông và Trình Diệp lần lượt đứng dậy tìm đĩa, người còn lại gắp đồ ăn chẳng mấy chốc cả một đĩa bánh ngọt như ngọn đồi được đặt trước mặt Dư Văn Bạch.

Hạ Mẫn chậc lưỡi: "Các cậu cũng giống như nuôi con."

“Bạch ca ca không thích nói chuyện chúng ta cũng không biết hắn muốn cái gì cho nên liền giao cho hắn.” Tề Đông vùi đầu nấu nướng lớn tiếng đáp suy nghĩ một chút nói ra.

"Hơn nữa cậu không có nhìn thấy Hoành ca bình thường che chở người sợ là tan trong lòng bàn tay chúng ta đều là bị hắn ảnh hưởng."

“Xem ra bữa ăn hôm nay rất cần thiết,” Cố Thanh Phong ở đối diện lắc lắc ly rượu đỏ trong lòng bàn tay nhìn Hứa Gia Hoành cười đầy ẩn ý,

"Cảm ơn vì đã quan tâm đến Tiểu Bạch của chúng tôi. Uống gì không?"

Dư Văn Bạch khẽ nhíu mày: "Tay của hắn còn bị thương, không uống được."

Trên tay mỗi người đều có một ly rượu vang đỏ nhỏ, khi nói chuyện Dư Văn Bạch cố ý cầm nhầm ly trước mặt Hứa Gia Hoành quay mặt uống một ngụm môi và răng đều tràn ngập mùi rượu.

Hứa Gia Hoành thu vào mắt người nào đó nhất cử nhất động tựa vào lưng ghế, Hứa Gia Hoành nhìn về phía đối diện: “Không uống, lát nữa tôi lái xe đưa anh ấy về.”

Cố Thanh Phong nhướng mày: "Có thể gọi tài xế thay thế."

“Tôi không thích người khác chạm vào xe của tôi.” Hứa Gia Hoành kiên quyết từ chối nhìn thấy mùi rượu vang đỏ mà lông mày của Dư Văn Bạch cau lại anh giơ tay lên đoạt lấy ly rượu từ tay mình.

“Không thích thì không cần ép.” Hắn ghé vào lỗ tai nói nhỏ, đổi một bát cao lương, “Yên tâm, đêm nay tôi không uống.”

Dư Văn Bạch sửng sốt một lúc khi anh định thần lại vành tai anh lập tức đỏ bừng, anh ôm chiếc bát thủy tinh và ồ lên một tiếng.

“Anh Cố, anh yên tâm xe của Hứa Gia Hoành đắt lắm,” Tề Đông vừa ăn vừa nói, “Còn hơn cả nhà anh—“

Lời còn chưa dứt cửa hộp đột nhiên vang lên.

Một người đàn ông mặc vest có huy hiệu tổng giám đốc bước vào háo hức nhìn Hứa Gia Hoành và Trình Diệp.

“Hứa thiếu gia, Trình thiếu gia cậu tới đây sao không nói trước với tôi?” Nam nhân sợ hãi run run xoa xoa tay, “Tôi liền biết cậu tới biệt thự sẽ không tiếp bất luận kẻ nào khác hôm nay."

Hứa Gia Hoành còn đang nhìn Dư Văn Bạch ăn cơm, Trình Diệp rất có nhã ý xua tay: "Không có, bằng hữu của tôi chỉ là mời tôi ăn cơm, ngươi bận rộn."

“Làm sao có thể để cho bằng hữu của cậu trả tiền?” Tổng giám đốc thúc giục người bưng thêm đồ ăn, trên mặt mang theo nụ cười, “Hai người các cậu tới đây là vinh hạnh của chúng ta ——”

“Muốn thì cứ để hắn xử,”Hứa Gia Hoành sốt ruột ngắt lời, ngẩng đầu nhìn người nọ, “Yên tâm đi.”

——

"Sao hôm nay Hứa Gia Hoành hình như ăn thuốc nổ vậy?"

Cảm ơn tổng giám đốc, bảy người nhất định muốn phục vụ hơn 30 món ăn, Trình Diệp di chuyển sang một bên để phục vụ các món ăn, và nói với Cố Thanh Phong ở bên trái: "Anh ấy không thường làm điều này."

"Hắn chỉ thấy tôi không vui," Cố Thanh Phong thản nhiên cười cười, lười biếng hỏi, "Cậu cũng là phú nhị đại sao?"

"A?"Trình Diệp sửng sốt, phủ nhận: "Không, gia đình tôi chỉ sở hữu một số cổ phần trong biệt thự này."

Cố Thanh Phong liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay bảy con số của mình, không kìm được uống một ngụm rượu đang định nói chuyện thì bên tai đột nhiên vang lên một câu cảm thán:

"Hãy cẩn thận--"

Người phục vụ gầy guộc bưng một cái khay lớn, lúc phục vụ canh củ sen không giữ vững trọng tâm mà trượt tay nồi hầm chứa canh trắng nóng hổi giống như vương vãi khắp người Cố Thanh Phong.

"...Cậu ổn chứ."

Cố Thanh Phong thu hồi vẻ mặt lười biếng, nhíu mày nhìn quần bị canh nóng vấy bẩn rất nhiều của Trình Diệp, nhưng vẫn mỉm cười đặt soong lên bàn, thản nhiên không lắc đầu nói.

“Chiếc nồi nặng quá, vừa rồi suýt chút nữa làm rơi mất,” Trình Diệp tùy ý lấy khăn ướt lau đáy quần, nhỏ giọng nói với cô bé đang khóc.

"Không có việc gì, đi ra ngoài nói tôi nấu canh."

Thấy mắt cô đỏ hoe, anh vội lấy mấy tờ giấy ra an ủi: “Em đừng khóc, người không biết cho rằng anh bắt nạt em”.

“Cảm ơn vì chuyện vừa rồi.” “Anh thật là một người quân tử.” Sau khi cô gái cúi đầu xin lỗi rồi rời đi, Cố Thanh Phong lấy ví tiền và khăn lụa trong túi ra, cúi đầu lau chỗ bị bắn nước trên người quần thản nhiên nói: "Tôi có rất nhiều bạn gái."

"Tôi chưa nói về điều đó, anh quá thẳng thắn và các cô gái không thích anh."

Trình Diệp biết nhìn chằm chằm vào chân anh ta là bất lịch sự, nhưng thứ buộc trên đùi của Cố Thanh Phong rất khó bỏ qua, vì vậy anh không thể không hỏi: "Cậu đang mặc gì trên đùi của bạn?"

"Áo sơ mi thư mục, " Cố Thanh Phong chú ý tới đối phương ánh mắt thẳng tắp, cong môi cười cười, "Cậu thẳng quá sao?"

Hạ Mẫn không nghe thấy hai người đối thoại, khóe mắt liếc thấy Cố Thanh Phong ném trên bàn cái ví tiền, kinh ngạc thốt lên: "Oa, Cố học sĩ, đây là ảnh chụp của cậu sao?và Tiểu Bạch—— này, người đàn ông bên cạnh anh ấy là ai vậy?"

Có một bức ảnh của ba người họ ở mặt sau của ví, Cố Thanh Phong suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: "Là cha của chúng ta."

Ngoại trừ Dư Văn Bạch, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

“Anh, cha anh?” Hạ Mẫn sững sờ nói: “Nhưng anh nhìn không giống anh em ruột—“

“Chúng tôi là con nuôi,” Cố Thanh Phong chậm rãi hỏi, thưởng thức vẻ mặt sửng sốt của mấy người có mặt chỉ nhìn chằm chằm Hứa Gia Hoành.

"Lần đầu tiên gặp mặt, không phải anh vừa nói tôi là anh trai của anh ấy sao?"

"..."

Hứa Gia Hoành đột nhiên nhớ rằng Dư Văn Bạch từ đầu đến cuối dường như gọi Cố Thanh Phong là anh - nhưng không ai nghĩ rằng ngoài việc không có quan hệ huyết thống, hai người thực sự là anh em.

Chà, vấn đề của vật thay thế——

Dư Văn Bạch phản ứng chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mơ hồ hai bên má hiện lên vẻ ửng hồng khả nghi chậm rãi nói từng chữ một: "Tôi đã nói rồi, Cố Thanh Phong là ca ca của tôi cùng nhau lớn lên."

Kết thúc tăng lên giống như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, khiến trái tim Hứa Gia Hoành gợn sóng.

Anh không lo lắng về bất cứ điều gì khác: "Cậu có say không?"

Dư Văn Bạch dùng đôi mắt trợn trắng chăm chú nhìn hắn, mấy giây sau mới chậm rãi lắc đầu: "Tôi không có say."

Nói xong còn nhắc nhở Hứa Gia Hoành: "Uống rượu không tốt, không nên uống." Hứa Gia Hoành nhịn không được xoa đầu : "Nghe lời cậu, không uống rượu."

——

Tề Đông và Du Nhiên vội vàng chơi game, và gia đình của Hạ Mẫn không cho họ về quá muộn, sau khi họ ăn gần hết họ chuẩn bị thu dọn đồ đạc và đi về.

Khi thanh toán hóa đơn, tổng giám đốc lúc đầu không muốn lấy tiền nhưng sợ Hứa Gia Hoành tức giận nên đã đích thân đưa hóa đơn cho Cố Thanh Phong: "Chú Cố, mời ký."

Tề Đônh nhìn thoáng qua năm chữ số trên tờ tiền, lập tức cố chấp nói: "Cám ơn anh Cố!"

"Là tôi nên cảm tạ cậu, " Cố Thanh Phong đặt bút xuống, cười nói: "Có cậu chiếu cố, tôi làm ca ca liền an tâm."

Hứa Gia Hoành: "..."

Hai người bạn cùng phòng bắt taxi rời đi, Hạ Mẫn cũng được chuyên dụng đưa về nhà, Cố Thanh Phong thanh toán hóa đơn và Trình Diệp cùng nhau biến mất.

Hứa Gia Hoành đợi mãi không thấy ai nên gửi tin nhắn WeChat thông báo cho Trình Diệp rằng anh sẽ đưa Dư Văn Bạch về trước.

Dư Văn Bạch đã uống rượu, không an toàn khi chở mọi người bằng xe máy, vì vậy Hứa Gia Hoành chỉ cần yêu cầu người phục vụ lấy xe từ tầng hầm.

Cho đến khi xe khởi động, Dư Văn Bạch vẫn đứng ngoài cửa xemtay cầm chiếc mũ bảo hiểm màu trắng dành cho trẻ em dáng người gầy gò của anh càng thêm gầy trong gió lạnh trăng rằm.

Hứa Gia Hoành bất đắc dĩ thở dài, xuống xe đi tới bên cạnh hắn, cúi người kiên nhẫn nói: "Lên xe trước đi chúng ta trở về."

Đôi mắt đẹp của Dư Văn Bạch mất tiêu điểm, sau khi lắng nghe cẩn thận anh ngoan ngoãn gật đầu đội chiếc mũ bảo hiểm trong tay mở cửa và lên xe.

Cửa xe không đóng, anh ngẩng mặt lên với người phụ lái: "Anh nhìn xem, tôi đã học được cách mặc."

Nói xong, giống như là lấy lòng tín nhiệm, hắn nhẹ nhàng cười cười: "Muốn khen tôi sao?"

Cổ họng khô khốc cảm giác ập tới, Hứa Gia Hoành thanh âm khàn khàn mà ôn nhu: " Cậu làm rất tốt."

Sau khi lên xe Dư Văn Bạch yên lặng đợi một lúc, suy nghĩ của anh lại bắt đầu thoát ra anh tự mình cởi mũ bảo hiểm, đôi mắt tròn xoe sáng ngời.

"Hứa Gia Hoành," giọng nói lạnh lùng khẽ gọi tên người đó Dư Văn Bạch nhỏ giọng cầu xin: "Bây giờ cậu có thể ôm tôi không, gió ở đây rất lạnh."

Máy sưởi trong xe đã được bật, Dư Văn Bạch chắc chắn đã say và bối rối nên muốn đi đầu máy, hét lên rằng trời lạnh, nghiêng người về phía Hứa Gia Hoành đang ngồi ở ghế lái. Bên trong xe tràn ngập mùi vôi trộn lẫn với phân tử rượu, Hứa Gia Hoành thái dương đau nhói, anh cảm giác sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Anh đỗ xe ở ven đường, thắt dây an toàn lại, khàn giọng dỗ dành: “Chúng ta về ký túc xá ôm một cái nhé, được không?”

"......Được rồi."

Dư Văn Bạch trên mặt tràn đầy thất vọng, hắn rút tay đang kéo ống tay áo của mình, dựa vào trên ghế ngồi cụp mắt trầm mặc một lát, sau đó không cam lòng vươn ngón tay út bên phải, yêu cầu Hứa Gia Hoành đáp ứng: "Sau đó, cậu kết nối với tôi, và tôi sẽ tin tưởng cậu."

Hứa Gia Hoành không thể không buông tay, nhìn Dư Văn Bạch vụng về ôm lấy tay phải, lạnh lẽo mềm mại, cẩn thận sờ soạng đầu ngón tay.

Ngay khi anh cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, Dư Văn Bạch nghiêng đầu áp khuôn mặt lạnh lẽo vào lòng bàn tay anh, xoa nhẹ: “Tay anh thật ấm.”

Hứa Gia Hoành cảm thấy như mình đang lơ lửng trên mây.

Dù chưa đυ.ng đến một giọt rượu nhưng anh đã cảm thấy rất say.

——

Dư Văn Bạch, người đã uống rượu thực sự khá ngoan ngoãn ngoại trừ lúc đầu anh hơi khó chịu, nhưng nửa sau anh ngoan ngoãn nép vào ghế của mình, ngủ ngon lành với dây an toàn và nhắm mắt lại.

Mãi cho đến khi xe dừng lại gần ký túc xá dưới lầu, cậu mới mơ màng dụi mắt ngồi dậy, lảo đảo xuống xe đi lên lầu, không muốn đợi thêm một phút nào nữa.

“Tôi muốn trở về giường.” Dư Văn Bạch bướng bỉnh, cau mày nói nhảm, “Trở về giường là có thể ôm.”

Ô tô không thể đỗ gần ký túc xá, vì vậy Hứa Gia Hoành phải tìm một cậu bé mà anh biết và để anh trông chừng Dư Văn Bạch lên lầu trước khi anh tự mình đỗ xe.

Khi anh đỗ xe trong ba bước và quay trở lại phòng ngủ trong hai bước, anh thấy Dư Văn Bạch đã ngủ trên giường.

Anh còn biết cởi giày trước khi đi ngủ, nằm nghiêng ngủ thϊếp đi toàn thân nồng nặc mùi rượu khuôn mặt ửng hồng rất ưa nhìn hàng mi dài khẽ run theo nhịp thở đều đặn.

Trong ký túc xá chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, Hứa Gia Hoành đắp chăn xong liền bật máy điều hòa, vào phòng tắm tắm rửa.

Dù mới ăn tối nhưng anh đã cảm thấy mệt mỏi cả về thể chất và tinh thần, anh gột rửa đầu óc hơn mười phút dưới vòi hoa sen sau đó mặc quần áo vào tắt đèn và đi ngủ với mái tóc ướt.

Tiếng ồn ào của trò chơi bên cạnh xuyên qua bức tường Hứa Gia Hoành không cảm thấy buồn ngủ trong bóng tối.

Nhắm mắt lại, một hồi Dư Văn Bạch ôm anh nói thích gió, một hồi Cố Thanh Phong nói bọn họ là anh em nuôi, cuối cùng ở trong xe Dư Văn Bạch móc câu đòi anh ôm Cảnh Cảnh.

Anh bám chặt trong xe đến mức muốn được ôm, nhưng khi quay lại anh đã ngủ quên mất.

Không có tinh thần hợp đồng.

Chậc chậc.

Hứa Gia Hoành ban đêm ngủ rất nhẹ, nửa đêm khi trở mình, tay đột nhiên chạm vào một thứ giống như sợi tóc.

Một giây sau, hắn mất hết buồn ngủ, mở mắt ra kéo chăn ra.

Có hai người nằm trên chiếc giường đơn chật hẹp, lưng của Hứa Gia Hoành áp sát vào tường, người bên cạnh chiếm gần hết không gian còn lại, vùi vào ngực / phía trước của anh trong tư thế rúc vào người, ngủ ngon lành.

Dư Văn Bạch cảm thấy lạnh trong giấc ngủ, và theo bản năng đến gần nguồn nhiệt dụi mặt vào người anh một cách nịnh nọt phát ra âm thanh mèo kêu thỏa mãn từ cổ họng. Cho dù chất lượng tâm lý của Hứa Gia Hoành có mạnh mẽ đến đâu, anh cũng không thể chấp nhận được cảnh tượng trước mắt.

Thay vì khó chịu, phản ứng đầu tiên của anh sẽ được mô tả chính xác hơn là sốc - bởi vì anh kinh hoàng khi phát hiện ra rằng khi Dư Văn Bạch cọ xát với anh vừa rồi, anh thực sự đã có phản ứng.

Sau khi uống rượu nhìn tính cách, say rượu có thể phản ánh rõ nhất nội tâm của con người, Dư Văn Bạch nửa đêm say khướt lên giường, chẳng lẽ cũng có hại cho thân thể sao-

Hứa Gia Hoành bối rối ngồi dậy nhìn Dư Văn Bạch, người đã tỉnh dậy với vẻ mặt phức tạp, tàn nhẫn nói: "Đây là ký túc xá, chúng ta không thể làm điều này."

Như muốn bù đắp, anh nhanh chóng nói thêm một câu: "Còn, tôi là trai thẳng."

"Anh không thích ngủ trong phòng ngủ sao?"

Dư Văn Bạch trong mắt tràn đầy mê muội cùng say khướt, hắn rũ mi suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi nói: "Tôi cũng không thích, giường quá nhỏ."

Anh thở dài thỏa hiệp, loạng choạng đứng dậy xuống giường, trở lại chỗ ngồi tìm kiếm thứ gì đó, bóng lưng gầy trông rất tiêu điều. Hứa Gia Hoành đột nhiên không thể chịu đựng được nữa.

Anh siết chặt cổ họng: "Anh—"

Trong bóng tối, chỉ có âm thanh lanh lảnh của lưỡi chìa khóa va vào nhau, Dư Văn Bạch nửa mê nửa tỉnh đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi về phía giường, lần này trên tay còn cầm thêm một chùm chìa khóa.

Anh loạng choạng tiến lên, dùng ánh mắt khó hiểu nắm lấy tay Hứa Gia Hoành đặt chìa khóa vào lòng bàn tay anh, giọng nhớp nháp nói:

"Giường của anh khá lớn, tối nay cậu có đi không?"