Chương 12: Dung Linh phát tính nghiện

Kỷ Mộc không tiếng động mà dừng lại động tác rửa.

Đáy lòng không nhịn được tự giễu: Dung Linh chính là có chủ nhân, đương nhiên sẽ không nghĩ đến hoài thai hài tử của một con chó hoang đột nhiên xuất hiện là mình.

Chỉ là anh không cam lòng, một cỗ lửa giận không biết từ đâu dâng lên: Nhưng mà anh ở bên cạnh Dung Linh 4-5 năm, trước nay chưa từng thấy qua người nào đặc biệt.

Liệu hoa hồng có mọc trong biển hoa ở một nơi mà anh không hề biết đến?

Sau đó anh hối hận.

Nếu đúng như vậy thì anh đáng lẽ phải công bố và chiếm hữu Dung Linh khi hắn trưởng thành, thay vì giả vờ làm anh em để bảo vệ bảo bối của anh.

Kỷ Mộc trầm mặc rửa sạch thân thể cho hắn, lại đem người nhẹ nhàng đặt lên giường của mình.

"Đây, đây không phải phòng tôi...."

Dung Linh nhìn anh, giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy, lại bị nam nhân một phen ấn trở về.

"Nằm xuống, khăn trải giường của cậu còn chưa đổi"

Dung Linh nhấp môi, cuối cùng vẫn là không đứng dậy nữa.

Chỉ là hắn xoay người đưa lưng về phía người đàn ông, không biết nên nói cái gì.

Nói hắn có tính nghiện, nên hãy coi như hôm qua chưa phát sinh sự tình gì?

Hay là Kỷ Mộc cảm thấy chán ghét, ngày mai sẽ dọn đi liền?

Nước mắt rơi ở trên vỏ gối, lại không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Nói xong, giọng nói đột nhiên dừng lại, sau đó có một đôi tay sờ lên đầu hắn: "A Linh"

Giọng nói ôn nhu lưu luyến quen thuộc, nhưng lại thật xa xôi. Dung Linh trong nháy mắt lại đỏ con mắt.

Kỷ Mộc lại nói: "A Linh"

“Cháo sẽ sớm chín thôi, chúng ta đi bôi chút thuốc vào.”

Anh nửa đỡ Dũng Linh đứng dậy rồi tách đôi chân của tiểu mỹ nhân ngây thơ.

Xoay người lưu loát mà cầm lấy một hộp thuốc mỡ, bỏ lắp vặn ra một lượng lớn, bôi ngay ở hoa huyệt từng chút vào trong.

Thân thể mới vừa tắm rửa xong còn hơi nóng, thuốc mỡ lạnh lẽo đi vào khiến thân thể run rẩy.

Tiểu huyệt bị sưng tấy và đỏ bừng, ngón tay đút vào nhưng bị đẩy lại, ngay cả ngón trỏ cũng gây cảm giác hơi xót.

Kỷ Mộc nhẹ nhàng thở ra, vết thương cũng không nặng lắm, xem ra chỉ là bên ngoài nhìn có vẻ nghiêm trọng.

Nhưng anh vẫn kiên nhẫn mà bôi nửa bình thuốc mỡ vào trong, tinh tế mà đem nhục bích bốn phía đều chiếu cố tốt.

Không biết từ đâu mà có nhiều nước đến vậy, nước chảy tràn vào làm ướt cả âʍ đa͙σ.

Khi Kỳ Mộc rút ngón tay ra, ngón tay vẫn còn dính mang vào theo sợi chỉ trong suốt.

"......"

Hôm qua mới vừa làm tàn nhẫn như vậy, bây giờ dâʍ ŧᏂủy̠ lại bắt đầu tràn lan? Bất kể là lần đầu tiên hắn khai trai, sau khi thực tủy biết vị hắn cũng không thể phản ứng ngay được.

Hắn giương mắt nhìn về phía Dung Linh. Người sau hơi nhíu khuôn mặt nhỏ, đôi mắt ướŧ áŧ, tựa như đang nhẫn nại điều gì.

Kỷ Mộc lau khô tay, xoa đầu Dung Linh nhẹ giọng nói: "A Linh, hôm nay không thể lại muốn"

Lại rơi vào trạng thái mơ màng, tiểu mỹ nhân ngây thơ nhìn anh, bắt lấy tay anh hướng về phía hoa huyệt mình: "Nhưng mà, nơi này rất ngứa....."

"Không thể" Kỷ Mộc nhẫn tâm rút tay về, còn đem tay Dung Linh trói lại: "A Linh, không được phát tao".

"Hôm nay tiểu bức của ngươi bị thao quá tàn nhẫn, lại thao ngươi tiếp sẽ bị thương".

Người sau ủy khuất nhìn về phía anh: "Chủ nhân......"

"Không được" Kỷ Mộc ấn nút thòng lọng, xoay người không chút do dự

"Cháo đã chín, ta đi lấy"

Trong lúc chờ cháo thịt nạc nóng hổi được bưng ra, trán Kỳ Mộc lại bắt đầu nhảy lên.

Trong phòng.

Dung Lăng cởi nút thắt, lại bắt đầu trêu chọc âm đế cùng núʍ ѵú của hắn, tấm lụa đen thuần khiết trên bộ đồng phục trắng như tuyết không khỏi khó chịu mà vặn vẹo, thỉnh thoảng lại phát ra một hơi thở mỏng manh đẹp đẽ.

Cái cổ thon dài chống đỡ không được mà ngẩng cao.

Giống như con thiên nga xanh vươn cổ dài.

Côn ŧᏂịŧ dưới háng Kỷ Mộc đột nhiên nhảy dựng, dần dần ngẩng đầu lên lần nữa, nhô lên giữa không trung.

Không để ý bụng dưới đang nóng lên, Kỷ Mộc trầm mặt xuống nói: "Dung Linh"

Người đẹp trên giường toàn thân run lên, thần sắc ngoan ngoãn dừng lại.

Dung Linh run run rẩy rẩy quay đầy lại nhìn anh, nhìn vẻ mặt của người đàn ông lạnh lùng, tình triều đã rút đi một chút.

Kỷ Mộc có tính sạch sẽ.

Sạch sẽ đến nỗi chỉ cần dính chút vệt nước, đều sẽ trở về thay quần áo.

Mà hiện tại chính mình đang nằm trên giường anh, dâʍ ŧᏂủy̠ giữa hai chân còn dính xuống chăn......

Dung Linh phục hồi lại tinh thần, phát hiện hành vi của chính mình, trên mặt thoáng chốc trắng lại: "Kỷ Mộc, thực xin lỗi, ta nhịn không được....."

"Ta...... ta có tính nghiện, thực xin lỗi....."

Dường như chỉ có thú nhận thì anh mới giữ được chút thể diện cuối cùng.

Đang tự an ủi thì có người phát hiện ra, sau đó dụ dỗ Kỷ Mộc thao mình, hắn đã làm bẩn ga trải giường... Dung Limh hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy hiện tại Kỷ Mộc không đuổi hắn đi ra ngoài đã là ôn nhu lớn nhất rồi.

Hắn còn cầu điều gì nữa?

LIKE TRUYỆN VÀ ĐỀ CỬ ĐỂ EDITOR CÓ ĐỘNG LỰC NHÉ!!!💌