Chương 2

Lúc chúng tôi ra ngoài ăn sáng, nhìn Chu Dĩ Vi còn đang ngủ, vẫn nhịn không được nhắc nhở: "Bạn học Chu, nếu không dậy thì bạn sẽ đến trễ đó, chúng tôi ra ngoài trước.”

Vẫn không có lời đáp lại, chúng tôi đành phải cùng ra ngoài đến căn tin ăn sáng.

8 giờ tập hợp, Chu Dĩ Vi vẫn chưa tới, chúng tôi mới nhớ ra còn chưa kịp để lại số điện thoại cho cô ta, sân thể dục cách ký túc xá lại rất xa.

“Quên đi, tụi mình cũng nhắc nhở cô ấy hai lần rồi."La Vân nói.

Vì thế buổi sáng Chu Dĩ Vi vắng mặt. Thẳng đến hơn 11 giờ mới chậm rãi đi tới sân thể dục, lúc này chúng tôi đang ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây.

Huấn luyện viên thấy gương mặt mới tới, hỏi tên mới biết được cô ta chính là người vắng mặt vào buổi sáng.

Huấn luyện viên mặt ngăm đen, vẻ mặt nghiêm túc, lớn tiếng hỏi cô ta vì sao đến muộn, Chu Dĩ Vi cảm thấy bất bình.

Cô ta nắm vạt áo, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Huấn luyện viên, sáng nay kỳ sinh lý của em đến, trong người không thoải mái, bạn cùng phòng của em ra ngoài cũng không gọi em. Hiện tại em cảm thấy khá hơn một chút, cảm thấy vẫn nên kiên trì huấn luyện quân sự với mọi người, nên mới tới đây.”

Giọng nói quen thuộc….Tôi lúc này mới cẩn thận đánh giá cô ta, thật dịu dàng và quyến rũ, nhưng nhìn cô ta tôi lại cảm thấy khó chịu.

Được rồi, huấn luyện viên thì lại không thấy vậy.

Huấn luyện viên ngay tại chỗ hét lên với chúng tôi: "Ai ở cùng ký túc xá với Chu Dĩ Vi, ra khỏi hàng!"

Chúng tôi không nghĩ tới huấn luyện viên thật sự tin tưởng câu chuyện của cô ta, cảm thấy là ba người chúng tôi cô lập cô ta, muốn chúng tôi tiếp tục đứng tư thế quân đội dưới ánh mặt trời.

Tôi không phục, đứng ra cố gắng giải thích với huấn luyện viên: "Huấn luyện viên, buổi sáng chúng em đã gọi cô ấy hai lần, lúc rời giường một lần và lúc ra ngoài một lần, là tối hôm qua cô ấy nói điện thoại quá muộn sáng nay mới dậy không nổi.”

“Huấn luyện viên, tối hôm qua em nhớ nhà quá nên gọi điện thoại cho mẹ, sáng nay thật sự là em không thoải mái.”

Chu Dĩ Vi như sắp khóc, tôi nhất thời im lặng. Ai lại gọi điện thoại với mẹ để nói những chuyện ma quỷ buồn nôn kia, tôi ngủ giường bên cạnh cô ta nên nghe rất rõ ràng.

“Nếu có ý kiến gì nữa, toàn đội đứng thêm 20 phút nữa.”

Lời này vừa nói ra, cả lớp bắt đầu bất mãn và phàn nàn. Phương Y Y và La Vân kéo tay áo tôi: "Kiều Nhu, quên đi.”