Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Cùng Phòng Ngày Nào Cũng Muốn Ăn Tôi

Chương 2: Hắn ngậm lấy con c@c nhỏ xinh trước mặt

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ưm a ~~~ đừng sờ mà… ha a ~~~” Eo Tu An Hòa ngay lập tức mềm nhũn, cậu ngã xuống nền gạch lạnh buốt, tiếng rêи ɾỉ vừa mềm mại vừa quyến rũ. C@c nhỏ hồng hào nho nhỏ run rẩy dựng thẳng lên, qυყ đầυ nhô ra từ trong bao qυყ đầυ màu hồng phấn, lỗ ti€u nhanh chóng rỉ ra chất d|ch trắng đυ.c.

C@c bự bán cư∆ng ban nãy của Âu Ngọc Sơn ngay tức thì ngóc thẳng đầu dậy, hoàn toàn cư∆ng cứng, nó hùng dũng hiên ngang đứng thẳng nằm giữa hai chân Tu An Hòa.

“An Hòa, cậu đúng là một thiên thần đó… Tôi từng nghe người ta nói rằng, người song t|nh chính là thiên thần lưu lạc tại nhân gian.”

“Cậu… cậu không cảm thấy… rất khó coi sao?” Hai mắt Tu An Hòa dâng đầy nước, cậu cứ nghĩ rằng mình sẽ lập tức nhận lấy một cái nhìn chán ghét và ghê tởm, lại không ngờ rằng Âu Ngọc Sơn vậy mà… lại đang khen cậu.

“Tôi cảm thấy rất đẹp mà, đ|t, ông đây chỉ vừa mới nhìn một cái, kiểm tra cậu có gì mà c@c bự của ông đây đã cứng phát đau. Cậu mau mau giúp tôi đi.” Trong mắt Âu Ngọc Sơn lóe sáng, đây là lần đầu tiên hắn biết được, hóa ra con trai cũng có thể đẹp đến vậy, khiến hắn chỉ muốn ch|ch thật mạnh.

“Tôi… tôi giúp cậu như thế nào?” Tu An Hòa hơi ấp úng, không biết phải làm thế nào.

“Tôi giúp cậu bắn t|nh trước, cậu cũng làm cho tôi như thế.”

Khóe miệng Âu Ngọc Sơn hơi cong lên, hắn ở trước mặt Tu An Hòa quỳ sấp giữa hai chân cậu, đầu cúi thấp rồi ngậm lấy con c@c nhỏ xinh trước mặt.

Nếu như ngày trước có ai nói với Âu Ngọc Sơn rằng, sau này hắn sẽ bú c@c cho một tên con trai khác, hắn nhất định sẽ đánh cho tên đó nhập viện luôn, nhưng hiện tại trong khoang miệng hắn không ngừng tiết ra nước bọt, hắn chỉ cảm thấy c@c nhỏ hồng hào trong miệng mình thật sự quá là ngon miệng, từng chút từng nuốt sâu vào trong, tiếng bú ʍúŧ vang lên sồn sột, hoàn toàn không có một chút mùi tanh nồng của con trai lưu lại.

Hắn chỉ ngửi thấy khắp nơi trên cơ thể Tu An Hòa đều thơm quá chừng, ngay cả c@c nhỏ trong miệng cũng thơm. Hắn bú ʍúŧ từng chút từng chút một, bàn tay cũng không rảnh rỗi, sờ đến túi trứng ở bên dưới khe thịt, xoa bóp túi thịt nho nhỏ đó. Một bàn tay khác sờ soạng quanh miệng l©n phía trên, đến khi nước d@m chảy ra nhiều hơn thì dùng một ngón tay đâm thẳng vào trong, đào khoét, cắm rút, bên trong lỗ l©n phát ra tiếng nước bị đào quấy.

“Ha ha ~~ ưm… Ngọc Sơn, đừng… ưm a a ~~~ ~~ không muốn… ưm ha a a… ~~~”

Nước mắt nơi khóe mắt Tu An Hòa chảy xuống liên tục, cậu sướиɠ đến mức cả người run rẩy không ngừng, c@c nhỏ được khoang miệng ấm áp bao bọc, đầu lưỡi Âu Ngọc Sơn đảo quanh thân ©ôи ŧɧịt̠ bú ʍúŧ thỏa thích, qυყ đầυ nuốt sâu đến tận cuống họng, đỉnh c@c không ngừng được chà sát, mà miệng l©n chưa từng được chạm vào ở bên dưới lại bị ngón tay xoa nắn liên tục, ngón tay đút vào khuấy đảo bên trong càng làm cho nước d@m chảy ra nhiều hơn.

Còn chưa được hai phút, Tu An Hòa nắm lấy tóc Âu Ngọc Sơn, eo nhỏ cong lên, kêu a a bắn hết t|nh dịch vào sâu trong miệng hắn.

Âu Ngọc Sơn nuốt sạch t|nh dịch cậu bắn ra, chỉ cảm thấy có một mùi thơm hấp dẫn dâng lên, t|nh dịch của mình hắn đã ngửi qua, toàn là mùi tanh nồng khó ngửi, nếu như của Tu An Hòa cũng giống như hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không thể nuốt nổi.

Âu Ngọc Sơn ngậm lấy con c@c đã mềm xuống của Tu An Hòa, đầu lưỡi duỗi ra liếʍ sạch thân c@c vừa bắn tinh xong kia, vốn dĩ là c@c nhỏ trắng hồng, hiện tại xen lẫn màu đỏ tươi mọng nước, hiện ra dấu vết vừa bị người sử dụng qua, Âu Ngọc Sơn nhìn mà chỉ cảm thấy c@c mình trướng phát đau.

“Ngọc… Ngọc Sơn, cậu, cậu muốn tôi, giúp cậu, giúp cậu bú c@c sao?”

Tu An Hòa nửa đứng dậy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, giương đôi mắt trong vắt vừa được nước mắt rửa sạch nhìn hắn, nhìn đến mức Âu Ngọc Sơn chỉ muốn mắng đ|t mẹ.

Đ|t! Đẹp quá đi mất, muốn ch|ch quá!

Âu Ngọc Sơn thở hổn hển, đưa tay sục c@c mình hai cái, bây giờ hắn chỉ muốn ch|ch cái miệng nhỏ của Tu An Hòa, muốn cᏂị©Ꮒ l©n nhỏ của Tu An Hòa, cho dù có để hắn ch|ch vào lỗ đ|t nhỏ của Tu An Hòa, hắn cũng có thể hưng phấn đến mức lỗ c@c chảy ra dịch nhờn.

Âu Ngọc Sơn biết, hắn xong rồi!

Hắn cố nén tiếng nói, thốt ra một chữ: “Được!”

Tu An Hòa quỳ rạp trên sàn, hai tay chống trên cặp đùi săn chắc của Âu Ngọc Sơn, khó khăn ngậm lấy qυყ đầυ tròn trịa to lớn vào trong miệng. C@c của Âu Ngọc Sơn vừa to vừa dài, màu đỏ tím, lôиɠ ʍυ dày rậm, sau khi nuốt vào liền ngửi thấy mùi tanh nồng đầy nam tính đặc trưng, song Tu An Hòa cũng không cảm thấy chán ghét.

Cậu khó khăn nuốt c@c bự, muốn ngậm sâu hơn một chút nhưng chỉ có thể gian nan nuốt được một phần ba thân c@c, đầu khấc cũng đã đè lên cuống họng cậu, yết hầu lăn lộn lên xuống, có cảm giác hơi buồn nôn, song cậu vẫn học theo động tác ban nãy của Âu Ngọc Sơn, cẩn thận thu răng lại, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng rê quanh thân c@c, nước bọt không nuốt kịp chỉ có thể để mặc nó chảy xuống.

“Sh~, sướиɠ quá, An Hòa ngoan, cậu ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự của tôi sướиɠ quá, ưm a ~” Âu Ngọc Sơn hơi cong eo, một tay dịu dàng ôm lấy đầu Tu An Hòa, tay kia duỗi xuống sờ lên cặp mông nhỏ tròn trịa của cậu, bàn tay thuận theo lỗ đ|t sờ xuống, liền sờ đến khe thịt nho nhỏ, bởi vì vấn đề góc độ, hắn chỉ có thể cắm được một đốt ngón tay vào miệng l©n, xoay tròn đào khuấy.

“Hừ ~~” Tu An Hòa ngậm c@c bự, chỉ có thể đong đưa cặp m©ng trắng nõn, động tác bú ʍúŧ nhanh hơn, hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ còn dư ở bên ngoài, vuốt ve lên xuống từng chút một, nửa phía trên dính đầy nước bọt của cậu, dễ dàng sục lên xuống.

Thậm chí Tu An Hòa còn cảm thấy trong lỗ l©n xuất hiện cảm giác hơi trống rỗng, ngón tay cắm vào quá ngắn, c@c nhỏ vừa bắn tinh đã lại cư∆ng cứng.

Bởi vì kí©h thí©ɧ đến từ thị giác của Âu Ngọc Sơn quá mạnh, tuy chỉ có một phần ngắn c@c bự được ngậm lấy nhưng do bị yết hầu kẹp chặp, nên không được bao lâu hắn đã bắn hết t|nh dịch vào cái miệng nhỏ nhắn của Tu An Hòa.

“Khụ khụ! ~” Tu An Hòa bị sặc xém chút không thể nuốt nổi, song vẫn có một ít t|nh dịch của Âu Ngọc Sơn bắn lên mặt cậu, mắt thấy c@c to của Âu Ngọc Sơn vừa bắn tinh xong đã lại cư∆ng cứng như sắt!

Tu An Hòa hoảng sợ trừng lớn đến hai mắt tròn xoe, khuôn mặt nhỏ nóng bừng.

“Tôi…” Âu Ngọc Sơn còn chưa kịp nói, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa.

“Tôi nói này hai người tắm xong chưa vậy? Sắp hai mươi phút rồi, còn không ra nữa thì hai bọn tôi không còn thời gian để tắm đâu.”

“Biết rồi, ra ngay đây.” Âu Ngọc Sơn đen mặt đứng dậy, xém chút thì quên hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để ch|ch Tu An Hòa, ngó qua c@c bự đỏ sậm cứng phát đau của mình, hắn chỉ có thể ôm lấy Tu An Hòa còn đang run chân, nhanh chóng bước lên một bước chộp lấy khăn tắm bọc cả người cậu lại thật kín kẽ, mò lấy quần áo liền bước ra ngoài.

Tư thế bước ra ngoài của hai người đã dọa ngốc hai tên chỉ còn mặc quần đùi đứng ở bên ngoài.

“Nhìn lên trên này, chưa nhìn thấy người khác tắm uyên ương bao giờ à?”

“? ! ! !”

“? ! ! !”

Hai người kia đều mang vẻ mặt chấn kinh, như bị sét đánh trúng y như nhau.

“Đừng có nói bậy ~ !!” Nắm đấm bé xíu của Tu An Hòa vỗ lên l*иg ngực của Âu Ngọc Sơn, Âu Ngọc Sơn mặc kệ con c@c cương cứng của mình, hắn túm lấy khăn tắm che kín cơ thể Tu An Hòa.

Như thế này thì hai người kia cũng nhìn thấy con c@c to đùng hùng vĩ vươn cao của Âu Ngọc Sơn, lại liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt đầy nước óng ánh cùng bờ môi sưng đỏ của Tu An Hòa, hai người cùng hít vào một hơi thật sâu.

Hai người bọn họ thật đúng là không phát hiện ra Âu Ngọc Sơn ấy vậy mà lại là tên g@y, thích loại hình thỏ con, mới khai giảng ngày đầu tiên đã đè bé thụ xinh đẹp trong nhà tắm bạch bạch bạch rồi! Lợi hại!!

“Chúc mừng chúc mừng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà, ha ha ha ~~” Cả hai cười ngượng nghịu rồi nhanh chóng chui vào trong nhà tắm.

Toàn bộ quá trình Tu An Hòa đều được Âu Ngọc Sơn hầu hạ, bất kể là mặc quần áo, hay trải giường chiếu cũng vậy, cậu hoàn toàn không cần động một ngón tay nào, nhưng khi nhìn đến việc hắn lấy gối đầu của mình cũng đặt lên trên giường cậu thì vẻ mặt cậu đã đen sì.
« Chương TrướcChương Tiếp »