Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạn Cùng Phòng Ngày Nào Cũng Muốn Ăn Tôi

Chương 5: Cha mẹ Âu về nhà nhìn thấy Âu Ngọc Sơn đang ch|ch Tu An Hòa (H)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Toang rồi, nhớ đội quần trước khi đọc để tránh tự quê nhé! =))))))

===

Sắp tới Quốc Khánh, vì nhà ở khá xa nên Tu An Hòa không quay về, Âu Ngọc Sơn nhanh chóng quyết định dẫn người trong lòng về nhà mình chơi mấy ngày, dù sao cũng ở ngay thành phố bên cạnh, đi về cũng chỉ mất khoảng hơn một tiếng đi đường mà thôi, rất nhanh.

Cha mẹ nhà họ Âu là kiểu người cuồng công việc điển hình, suốt ngày bay đi khắp nơi, lý do Âu Ngọc Sơn dẫn Tu An Hòa về nhà chẳng qua là hắn cảm thấy hai cái giường sắt ở ký túc xá không chịu nổi hắn chơi, mà Tu An Hòa lại không quá thích ra ngoài thuê phòng khách sạn…

“Bé cưng à, hôm nay nhà anh không có ai cả, em có thể thoải mái rêи ɾỉ, có kêu lớn tiếng cỡ nào cũng không sao hết.”

Vừa mới vào cửa nhà, thú tính của Âu Ngọc Sơn đã bộc phát, hắn nhướng mày, đè Tu An Hòa xuống sàn nhà ngay lối ra vào, tụt quần cậu ra.

“A! ~ đừng, Ngọc Sơn, chúng ta, chúng ta vào, vào phòng trước đi mà, ha ha ~ đừng. . . Ưm a. . . ~”

Âu Ngọc Sơn cực kỳ kích động, móc c@c bự đã trướng căng ra khỏi quần, muốn cắm ngay vào miệng l©n lấp ló bên dưới khe mông, hắn dùng c@c bự cọ sát bên ngoài khe l*и, l©n nhỏ vốn đã bị ch|ch quen, ngay lập tức chảy ra từng dòng nước d@m.

Thở ra một hơi, c@c bự lập tức đâm sâu vào, Âu Ngọc Sơn đè phía sau Tu An Hòa, tư thế hệt như hai con chó đang giao phối, một người đè ở trên, người kia quỳ trên mặt đất, không ngừng nhấp hông, dọng c@c từng cái một.

“Ha ha ——~ ưm a ——~ nhanh quá, chồng ơi. . . Ha ha. . . Sướиɠ quá, chồng a ——! ~ “

Túi trứng liên tục đánh bộp bộp lên trên mép l©n, c@c nhỏ của Tu An Hòa cư∆ng cứng vểnh cao, trên đầu nấm rỉ ra ít d|ch nhờn.

“CᏂị©Ꮒ vào l©n d@m của vợ, đu. cho vợ bắn nước lênh láng, a sh ~ vợ yêu kẹp thật chặt, bị đ|t lâu như vậy mà vẫn khít như thế này, ch|ch thật sướиɠ. A a sh! ! ~”

Âu Ngọc Sơn giã c@c từng cái mạnh bạo, khiến Tu An Hòa không ngừng bị đẩy về phía trước, cậu bò về trước một chút, Âu Ngọc Sơn sẽ nhấc đầu gối đuổi theo dọng c@c càng mạnh hơn nữa. Lúc Tu An Hòa đạt cao trào bắn t|nh, hai người đã đυ. nhau tới tận bên cạnh ghế sô pha.

Âu Ngọc Sơn dùng một tay nắm lấy c@c nhỏ của Tu An Hòa, lòng bàn tay bao lấy đầu nấm dính đầy t|nh dịch trắng đυ.c, tiếp đó bôi toàn bộ t|nh dịch lên lỗ đ|t của cậu, vừa ch|ch l©n cậu vừa dùng ngón tay nong rộng lỗ đ|t d@m của Tu An Hòa.

“Ha ha a ——! ~ chồng, chồng ơi đừng cắm lỗ đ|t a, ưm a a ——~ quá, quá sướиɠ, em không chịu nổi a, ha ha a ——! ~ “

Vừa bị những ngón tay kí©h thí©ɧ từ lỗ sau, vừa bị c@c bự liên tục đâm chọc trong khe l*и, làm cho c@c nhỏ vừa bắn t|nh của Tu An Hòa lại run rẩy cứng lên lần nữa. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã nhuộm đầy màu đỏ ửng, nơi khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt sinh lý, trông vừa quyến rũ vừa d@m đãng lại có chút ngây thơ.

“Vợ ngoan, chồng em một ngày không đu. lỗ đ|t em thì không nhịn được, ngoan nào, để chồng đu. một cái, sướиɠ rồi sẽ tha cho em, a sh! ~ l©n nhỏ thật biết mυ"ŧ, lỗ đ|t bị cắm thì nó lại càng mυ"ŧ và kẹp chặt hơn.”

Òm ọp một tiếng, Âu Ngọc Sơn rút ngón tay đang cắm trong lỗ đ|t ra, đồng thời cũng rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi miệng l©n, nhanh chóng cắm vào trong lỗ đ|t đỏ hồng đã hơi mở rộng.

So với lỗ đ|t nhỏ mới khai phá lúc ban đầu đó, hiện tại cái lỗ này phải được xưng là lỗ sau d@m đãng, cơ vòng vì được thân c@c ma sát lâu ngày đã luyện ra sự co dãn rất tốt, co bóp liên tục khiến c@c hắn sướиɠ chết đi được. Lần nào Âu Ngọc Sơn cũng muốn đâm vào tuyến tiền liệt của Tu An Hòa, mỗi lần đều kí©h thí©ɧ khiến cho Tu An Hòa run rẩy mông nhỏ, ngẩng cổ mà thở dốc.

Côи ŧɧịt̠ nhỏ phấn nộn cũng run rẩy bắn ra một đợt t|nh dịch trắng đυ.c, Âu Ngọc Sơn hơi nhổm dậy, đè Tu An Hòa ghé vào trên ghế sa lon, vịn mông cậu mà giã c@c điên cuồng.

—— 1s trước thảm họa ——

Hai người họ đang làm đến quên trời quên đất, không phát hiện ra tiếng chìa khóa tra vào cửa, một tiếng cọt kẹt rất nhỏ vang lên, không hề làm gián đoạn cuộc ân ái giữa hai người, mà cha mẹ Âu mới vừa mở cửa ra thì sững sờ đứng tại chỗ.

Hai người họ cứ thế nhìn trực diện con trai nhà mình đè lên người một cậu sinh viên nhỏ và đang đu. vào lỗ đ|t đã mở rộng của cậu bé, thân c@c của thằng bé còn đang lắc lư qua lại, bọn họ thậm chí có thể thấy độ cong t|nh dịch bắn ra từ c@c cậu nhóc đó.

“A a —— ——! ! ! Ngọc Sơn, Ngọc Sơn a a a, có, có người. Ha ha a a a ——! ~ “

“A sh! Chết tiệt, em muốn cắn đứt c@c của chồng sao hả? A sh! ! ~ “

Tu An Hòa là người phát hiện ra trước tiên, trong lúc hoảng sợ, c̠úc̠ Ꮒσα bất ngờ co thắt lại, kẹp chặt khiến Âu Ngọc Sơn bị kí©h thí©ɧ đến mức trực tiếp bắn ra. Mẹ Âu nhìn con trai mình lúc rút c@c ra, hậu m©n của cậu sinh viên kia còn đang co bóp liên hồi, bà nhìn mà cũng thấy nóng cả mặt.

“Đúng là nghiệp chướng mà, con trai nhà mình vậy mà lại đi chà đạp một cậu sinh viên khác.”

Hai người nhanh chóng thu dọn xong rồi ngồi lại trên sô pha, Tu An Hòa cúi đầu đã thấy dấu vết xuất t|nh mình làm bẩn dính trên sô pha, hận không thể đào ngay một cái lỗ mà chui vào, thế nhưng Âu Ngọc Sơn lại dùng một tay ôm sát cậu vào trong ngực, cực kỳ dõng dạc mà tuyên bố.

“Cha mẹ, đây là vợ của con. Chính là mối quan hệ lấy kết hôn làm đầu đó ấy.”

Cha mẹ Âu hỏi hắn: “Con đã nghĩ kỹ chưa? Chuyện này không thể nửa đường đổi ý đâu.”

Âu Ngọc Sơn rất kiên định, điều khiến Tu An Hòa bất ngờ hơn là, cha mẹ Âu lại cực kỳ tân tiến, lập tức tặng cho cậu một bao lì xì thật dày, nói là lễ gặp mặt dành cho con dâu tương lai. Việc này làm Tu An Hòa xấu hổ vô cùng, mặt đỏ bừng.

Đêm về, Âu Ngọc Sơn liền quang minh chính đại ôm Tu An Hòa vào phòng ngủ của mình, đường đường chính chính đè Tu An Hòa lên giường mình mà ch|ch thật mạnh, tiếp tục việc làm t|nh tuyệt đẹp còn dang dở lúc trưa bị cha mẹ cắt ngang.

Tiếng nước òm ọp òm ọp phát ra từ nơi giao hợp của cả hai, Tu An Hòa xấu hổ không dám rêи ɾỉ, cậu cắn gối đầu nhịn cực kỳ vất vả, mà Âu Ngọc Sơn lại chơi xấu, luôn luôn nhằm vào điểm mẫn cảm của Tu An Hòa mà đâm chọc, từng cái từng cái, đâm đến mức giường cũng rung lên kịch liệt.

“Ha ha, ha ha, chồng ơi, tha cho em đi. . . . Ưm a, chú với dì, ưm a, ở, ở ngay bên cạnh, ha ha a, đừng, đừng làm, a a a ——! ~ “

Tiếng nói chuyện đứt quãng, bị từng cú thúc làm cho vỡ vụn, Âu Ngọc Sơn còn độc ác ôm lấy Tu An Hòa đến chỗ cửa, đặt cậu dựa lên ván cửa mà ch|ch.

“Chúng ta đang làm chuyện mà giữa những người yêu nhau thích làm nhất, cha mẹ anh trong khoảng thời gian này không rảnh đến phòng chúng ta nghe lén đâu, nhất định hai người họ cũng đang ch|ch nhau đấy chứ, ở đây lo lắng chuyện này, còn không bằng để cho chồng ăn no, hôm nay chồng muốn làm em ngày mai không thể bước xuống giường được!”

Nương theo tốc độ và lực đạo giã c@c dưới h@ng của Âu Ngọc Sơn, cửa gỗ bị va chạm phát ra từng tiếng bộp bộp trầm đυ.c!

Tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của Tu An Hòa có một ít truyền ra khỏi khe cửa, khiến cho cha Âu vốn ra ngoài đi tiểu đêm cảm thấy đáng lí mình không nên đi mới phải, quay đầu về phòng, ông nghĩ mình cũng có vợ mà, ông cũng có thể ch|ch vợ mình đó chứ!

Đêm đó, hai cha con mạnh ai người ấy ch|ch vợ của mình hết đợt này đến đợt khác, Âu Ngọc Sơn bắn đầy t|nh dịch vào hai cái miệng nhỏ bên dưới của Tu An Hòa, hắn còn đặc biệt lấy ra một cái nút chuyên dụng để Tu An Hòa chặn lại, bấy giờ hắn mới hài lòng ôm vợ yêu nằm xuống ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »