Chương 18

Tuy rằng mặt tôi không có một tí sức thuyết phục nào, thế nhưng German lại không có chọc quê tôi như bình thường, biểu tình cậu ta rất nghiêm túc, tay chỉ chỉ xuống dưới mắt cá chân đã sưng tấy lên.

Tôi hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống trị liệu cho cậu ta. Bởi vì vấn đề góc độ, cho dù tôi đã rất cố gắng nghiêng đầu, chóp mũi vẫn không tránh ngửi được một ít mùi của German, mùi xạ hương đặc trưng của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.

.... Nhịn không được liếc thêm hai cái nữa... Không phải do tôi!!!! Là do hai con mắt phản động!!!!

Trong đầu tôi lại bắt đầu mọc lên mấy suy nghĩ hạ lưu, nhưng mà đường trị liệu vẫn còn chưa chạy hết, tôi chỉ đành phải cắn răng ngồi tiếp.

Đùi German bỗng nhiên giật một cái, đầu gối chạm nhẹ lên mặt tôi, sau đó trở lại rất nhanh.

... Tôi tôi tôi cảm thấy mặt mình sắp bùng cháy luôn rồi!!! Cũng may đường trị liệu vừa lúc chạy hết, tôi ấn ấn lên mắt cá chân đã tiêu sưng của cậu ta, sau đó lập tức đứng bật dậy. Kết quả vì ngồi quá lâu nên bị choáng, tôi chỉ thấy trước mắt mình biến thành màu đen, sau đó ngã thẳng lên giường cậu ta.

German ôm tôi để tránh đầu tôi đυ.ng tường, sau đó đỡ tôi dậy rất nhanh rồi rút tay lại.

... Cảm thấy hơi thất vọng đó. Nhưng mà cũng không sao, nếu đã xác định được là tôi thích cậu ta thì cứ chậm rãi thôi. Mọi sự phải từ từ mới thành được.

Tôi là một Beta rất có dũng khí và nghị lực đó!!! Khán giả vỗ tay!!!

Hay là đầu tiên cứ hẹn cậu ta ra ngoài ăn cơm bồi dưỡng tình cảm đi! Tôi lấy hết dũng khí mở miệng: "Tối nay cậu..." Nhìn thấy cậu ta đang mang bộ quân phục loè loẹt vào, tôi liền bẻ ngoặt một cái "... phải đi thực huấn à?"

"Ừm."

German tập trung mặc quần, "Lát nữa phải đi tập hợp khẩn cấp, bây giờ tôi mang đồ rồi nằm nghĩ một lát."

"... Ờ. Thế tối nay cậu có ăn tối không?"

Cậu ta nhìn tôi một cái, hơi cười.

Là một nụ cười rất lễ phép, thậm chí đến đôi mắt cũng không đổi.

Nội tâm của tôi còn chưa thoát khỏi cái chuyện buồn vừa phát hiện này,

German lại vẫy vẫy tay với tôi.

"Lại đây."

Tôi thắc mắc đi tới, sau đó bị cậu ta chụp lấy tay,

... Đặt lên thắt lưng cậu ta.

Đầu óc của tôi lập tức rỗng không luôn!!

Ôi mạ cha ơi!!! Tiếp theo tính làm cái chuyện xấu hổ đó đó đúng không!!! Tiến triển sao mà nhanh thế!!! Hình như là không có tốt lắm đâu á!!! Mà hình như cũng không phải là không tốt đâu!!! Mà là cũng được lắm đó!!! A nhào lên đi!!!

"Giúp tôi mang thắt lưng đi, trên ngón tay cái tôi có vết thương."

Tôi: "Ồ."

Tôi cố gắng ép cái tay đang sờ sờ hướng khoá kéo quần cậu ta lại, nghiêm chỉnh giúp cậu ta mang thắt lưng.

"Như vậy được chưa."

German từ trên cao nhìn xuống tôi, lông mi thật dài cùng với đồng tử giãn to khiến cậu ta nhìn thật ôn nhu.

"Chặt thêm chút nữa đi."

Tôi: "Ồ."

Sau đó tôi lập tức rút dây lưng tới mức nhỏ nhất!

German: "................"

"Được chưa?"

German: "... Được rồi. Tôi không ăn cơm tối đâu."

Tôi thất vọng ừ một tiếng, buồn thiu chạy ra ngoài ăn cơm.