Chương 2: Lục Tu Vân

Lục Tu Vân ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt hạnh to tròn tràn đầy sự hốt hoảng cùng ngây thơ, dường như chỉ cần hắn nói lời từ chối, giây tiếp theo cậu chắc chắn sẽ khóc òa lên, điều này khiến trái tim Lục Tu Vân ngứa ngáy, hắn lười biếng hỏi: “Quyết định thuê rồi à?”

“Ừ.” Lê Trinh gật đầu, ánh mắt sáng ngời, lúc nhận chìa khóa không cẩn thận đυ.ng phải tay người đàn ông, ngón tay đối phương cứng rắn, không mềm mại như cậu, Lê Trinh cảm thấy có lẽ là do trước đây mình chưa từng tiếp xúc với kiểu đàn ông mạnh mẽ như thế.

“Sau này chúng ta sẽ là bạn cùng nhà, tôi tên Lê Trinh, anh tên là gì?”

“Lục Tu Vân.”

“Ồ.”

Lê Trinh cảm thấy người đàn ông này rất lạnh lùng, cậu có chút tự ti mà nghĩ, đàn ông như vậy khẳng định sẽ thích mỹ nữ ngực to eo thon mông bự, dù thích trai thì cũng không đến lượt loại quái vật như cậu.

Đột nhiên Lê Trinh cảm thấy nản lòng, cậu thật sự chán ghét cơ thể nam không ra nam, nữ không ra nữ của mình, quên đi, cũng chỉ là một người bạn thuê chung nhà thôi, tốt nhất đừng hy vọng xa vời sẽ cùng người ta phát triển tình cảm. Suy nghĩ cẩn thận xong xuôi, cậu gật đầu với đối phương: “Tôi phải về trường để dọn đồ.”

“Trường? Cậu vẫn còn là học sinh à? Hôm nay muốn dọn đến luôn sao?”

“Ừ.” Lê Trinh nói: “Tôi học ở A đại, mới năm nhất, chuyên ngành hội họa ——”

“Dừng.” Lục Tu Vân cắt ngang lời cậu, cười đáp: “Giải thích nhiều như vậy làm gì? Đây không phải phỏng vấn, cậu chắc là không có phương tiện đi lại đúng không? Để tôi đưa cậu về lấy hành lý.”

“A?” Lê Trinh kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ không ngờ tới, vội vàng từ chối: “Không cần, không cần, đại học A không xa, đồ của tôi cũng không quá nhiều, đừng phiền toái như vậy.”

“Không có việc gì, đúng lúc tôi rảnh, chờ tôi thay quần áo rồi cùng đi.”

Lục Tu Vân nói thay quần áo, thực tế là mặc một cái áo thun ở bên ngoài, sau đó liền giục Lê Trinh xuất phát.

Gần như chưa từng có người nào đối xử tốt với Lê Trinh như vậy, Lê Trinh không giỏi nói lời từ chối, đành bước lên ngồi ở ghế lái phụ. Cậu lên xe xong thì cứ cụp mắt xuống, hoặc là nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói chuyện.

Rất nhanh liền tới trường Lê Trinh, xe trực tiếp chạy đến phía dưới ký túc xá, Lê Trinh xuống xe thì cất lời: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, anh cứ đi trước đi, tôi lên thu dọn đồ đạc.”

“Giúp người phải giúp tới cùng, chẳng phải cậu nói không có quá nhiều đồ sao? Tôi lên chờ cậu thu dọn hành lý.”

Lê Trinh thật sự không từ chối nổi, đành để Lục Tu Vân đi lên cùng cậu. Cậu chưa từng nghĩ sẽ ở lại ký túc xá nên đại bộ phận hành lý đều còn ở trong va ly, tùy thời có thể dọn ra khỏi.

Vì vậy quá trình dọn đồ diễn ra khá nhanh, đồ trong hai cái va ly quả thật không nhiều lắm.

“Lê Trinh, cậu muốn dọn ra ngoài à?” Một người bạn cùng phòng hỏi.

“Ừ, tiếc là không thể tiếp tục ở cùng các cậu.”

“Không sao cả, về sau vẫn đi học cùng mà, có chuyện gì thì nhớ gọi điện nhé.”

“Ừ, cảm ơn cậu.”

Một người bạn cùng phòng khác đỏ mặt, ghé đầu qua nhỏ giọng hỏi: “Người đàn ông kia là ai vậy?”

Đối tượng được hỏi chính là Lục Tu Vân, Lê Trinh đáp: “Bạn thuê chung nhà.”

Bạn cùng phòng vừa nghe xong thì mắt liền sáng ngời: “Anh ấy còn độc thân hả? Cậu có WeChat của anh ấy không? Cho tôi với, tôi thuần 0.”

Chẳng biết vì sao Lê Trinh lại cảm thấy không thoải mái, cậu khẽ mỉm cười đáp: “Tôi với anh ta không thân, không có WeChat.”

“Vậy cậu nhất định phải xin WeChat giúp tôi đấy.”

Lê Trinh không trả lời, kéo va ly bước ra ngoài.

Lục Tu Vân đứng ở cửa, chờ tới lúc Lê Trinh kéo hai rương hành lý ra thì rất tự nhiên mà đưa tay nhận lấy.

“Tôi, tôi có thể tự cầm.”

“Bỏ đi, cơ thể gầy yếu này của cậu, nếu tự cầm thì không biết bao giờ mới xuống tới nơi, nhanh đuổi kịp, đừng lãng phí thời gian của tôi.” Lục Tu Vân sải bước thật dài về phía trước.

Chân Lê Trinh không dài bằng hắn, sau khi cậu hồi thần thì khoảng cách giữa hai người đã khá lớn, cậu chỉ đành chạy chậm đuổi theo.

Lục Tu Vân về đến nhà thì đi thẳng đến phòng ngủ của mình, trời lúc này đã tối, Lê Trinh sắp xếp đồ đạc trong va ly xong, đồng hồ cũng điểm 10 giờ.