Chương 1: Xuyên qua

Diệp Hàn Xuyên trước khi đi ngủ, cứ theo thói quen thường ngày mà nhắn tin cho ba tên bạn cùng phòng đã biến mất ba năm kia của cậu.

Trong phòng ngủ không có bật đèn, ánh sáng của di động chiếu lên khuôn mặt của thanh niên có chút thon gầy, có vẻ càng thêm yếu ớt.

Bạn cùng phòng của Diệp Hàn Xuyên vào một ngày nào đó đột nhiên không thấy đâu nữa, ban đầu cậu cho rằng bọn họ chỉ là đi ra ngoài chơi, hoặc là đi ra ngoài du lịch, nhưng mà theo thời gian trôi qua.

Ba tên bạn cùng phòng vẫn không có trở về, cậu cảm thấy có chỗ không thích hợp, cuối cùng báo án, cảnh sát tìm ba năm đều không có chút tin tức nào.

Cuối cùng tuyên bố ba người đều đã mất tích.

Nhưng mà trực giác của Diệp Hàn Xuyên nói cho cậu, ba tên bạn cùng phòng của cậu hẳn là còn sống, chỉ là vẫn không có tìm được mà thôi.

Trên cơ bản mỗi ngày cậu đều kiên trì gửi tin nhắn cho ba người bạn cùng phòng, nhưng mà mỗi lần như thế đều không có ai phản hồi.

Từ ban đầu còn có chút chờ mong, đến bây giờ thì đã trở nên chết lặng.

Cậu đã không còn ôm mong đợi gì nữa.

Chờ tới khi màn hình điện thoại tắt, Diệp Hàn Xuyên lúc này mới hoàn hồn, cậu bực bội đặt điện thoại di động đặt ở đầu giường: “Nghĩ cái gì đâu không, cảnh sát cũng không tìm được, chẳng lẽ chỉ bằng vài tin nhắn của mày liền có thể tìm ra, đúng là mơ mộng hão huyền, vẫn nên đi ngủ sớm thôi, ngày mai còn phải đi làm.”

Chờ đến khi Diệp Hàn Xuyên dần dần chìm vào giấc ngủ, một trận ánh sáng bao trùm lấy cậu, truyền tống cậu tới một thế giới xa lạ.

..........................

Ma thú sơn.

Đông đảo tu sĩ, ma tu cùng yêu tu đang chém gϊếŧ lẫn nhau, chính vì để tranh đoạt một cây Xích viêm thảo trên Ma thú sơn.

Xích viêm thảo sinh trưởng ở nơi tối cao trong Ma thú sơn, vạn năm mới có một gốc cây thành thục, rất khó có được.

Lần này xích viêm thảo thành thục sớm hơn mấy tháng, liền có rất nhiều tu sĩ đi đến bên cạnh để chờ sẵn.

Mộc Thần An nằm bên trong đống thi thể dưới đất, đem quần áo trên người mình bôi lên máu của người khác, lười biếng nằm đó quan sát tình hình.

Ngáp một cái, thuận tiện duỗi tay sờ sờ bên trong lấy đi mấy cái túi Trữ vật của đống thi thể chung quanh, xem có đồ gì đáng giá không.

Hắn nghèo mà, bất kì cơ hội có thể phát tài nào, hắn đều sẽ không bỏ qua.

Mộc Thần An trong miệng cứ lảm nhảm mãi: “Xin lỗi nha, các vị đạo hữu, các ngươi coi như tích đức làm việc thiện, chúc các ngươi ở dưới có thể đầu thai vào nhà tốt nha.”

Động tác trên tay hắn rất là nhanh nhẹn, chuyển dời toàn bộ đồ vật đáng giá bên trong túi trữ vật của người đã chết đem qua túi Trữ vật có chút cũ nát còn khâu khâu vá vá của mình.

Mục đích lần này của hắn cũng là xích viêm thảo, còn có Hàn lộ tơ vàng hoa sinh trưởng cách xích viêm thảo không xa.

Chỉ cần lấy được hai vị thuốc này tới tay, hơn nữa thêm thảo dược mình thu thập lúc trước.

Y liền có thể luyện chế ra đan dược trị nội thương của mình.

Suốt một trăm năm, y rốt cuộc nhìn thấy hy vọng.

Chỉ là ngẫm lại, trong ánh mắt y liền để lộ ra nét hưng phấn.

Y hiện tại chỉ là tu vi Hóa Thần kỳ, nhưng không cùng những người này đối đầu trực diện, nơi này còn có người đạt tu vi Đại Thừa kỳ.

Đến lúc đó vì thế mà làm nguy hại đến tánh mạng thì gần như không có lời.

Y khẽ meo meo di chuyển hướng trên núi, mỗi khi có người sắp phát hiện ra mình, y bèn nhắm mắt lại giả chết.

Bằng vào kỹ xảo giả chết xuất sắc cùng kĩ năng linh hoạt né tránh công kích, y rốt cuộc sờ đến đỉnh núi.

Y thả linh thú Tiểu Hồng của mình ra.

Một con chim nhỏ màu đỏ đáng yêu lông xù xù, chỉ lớn cỡ nắm tay con người.

Y sờ sờ đầu Tiểu Hồng: “Đi đem cái cây xích viêm thảo ngậm lại đây, sau khi trở về mua đùi gà cho mi.”

Ban đầu Tiểu Hồng vẫn có chút không muốn đi lắm, nhưng lại nghe được có đùi gà.

Đôi mắt lập tức sáng lên.

Lập tức gật gật đầu nhỏ, tỏ vẻ mình lập tức đi.