Chương 20: Cha muốn con!!!

Tùy tiện mở ra một cái, nội dung không ngoài dự đoán, đó là thứ mà Lý Hiểu Nhã trong tiềm thức muốn tìm, một cuốn tiểu thuyết lσạи ɭυâи cha con! Sau khi đọc chương đầu tiên, sự miêu tả táo bạo và tinh tế về tìиɧ ɖu͙© đã khiến Lý Hiểu Nhã ướt đẫm chân.

“Cha thật sự có ý nghĩ đó với mình sao?”

Câu hỏi này xuất hiện trong đầu cô, và cô đưa ra kết luận sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ cẩn thận.

“Không hẳn.”

Cô ấy trước có thấy một mẩu tin trên Internet rằng một người phụ nữ bị mắc kẹt sau khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© với con chó của mình, vì tò mò, cô đã tìm kiếm trên Internet.

“Người thật sự có thể giao phối với chó sao?”

Kết quả tìm kiếm lộn xộn. Trong đó có mấy tiểu thuyết về giao phối giữa người và động vật, co hứng thú xem qua, chẳng qua không phải là cô muốn làm vậy, chỉ là nhìn kích thích mà thôi.

Hầu hết những thứ cha tìm kiếm đều liên quan đến con gái, xuất hiện tiểu thuyết cha con cũng không có gì lạ. Ông ấy cũng không tìm kiếm tiểu thuyết khác nên kéo xuống, nhìn thấy thì đọc mà thôi.

Cách giải thích này cũng hợp lý.

Đột nhiên, một giọng nói không thích hợp kéo cô trở về hiện thực cái xoẹt!

“Cha, cha nhìn bộ đồ ngủ mới có đẹp không…”

Mặc dù cha đã hạ âm thanh xuống rất nhỏ nhưng Lý Tiểu Nhã vẫn nhạy bén nghe thấy âm thanh tục tĩu và da^ʍ đãng đó.

Bởi vì chủ nhân của âm thanh đó không ai khác chính là cô!

“Này, cha, cha xem gì vậy!?”

Lý Tiểu Nhã kêu lên.

Lý Hồng Đồ cứ như trở về lần đầu tiên huấn luyện bắn đạn thật khi nhập ngũ. Điện thoại của con gái cứ như lựu đạn đã tháo ngòi nổ, ông cuống cuồng nem nó đi, ai dè lại ném xuống giữa giường, màn hình điện thoại vẫn sáng.

Trên màn hình là Lý Tiểu Nhã không lộ mặt trong bộ đồ ngủ màu hồng nude cùng bộ ngực sữa!

“Cha, cha, cha, cha không cố ý. Nó, nó tự động hiện lên!”

Lý Tiểu Nhã gấp gáp muốn nhặt điện thoại di động lên tắt cái đoạn phim xấu hổ kia đi nhưng vì tay chân bị thương nên khom người nhặt mấy lần mà không được.

“Cha… cha mau đưa điện thoại cho con.”

“À… được được được.”

Nội dung đoạn phim vẫn tiếp diễn, Lý Hồng Đồ mất trí lập tức như một chú chó lớn bò qua đó, đúng lúc ông cầm điện thoại lên thì nội dung đã đến đoạn kích thích nhất.

“Cha, hãy nhìn Tiểu Nhã này, ướt hết rồi!”

Trong đoạn phim, Lý Tiểu Nhã hướng máy quay xuống phần dưới của mình, kéo lớp quần lót hình chữ I, dùng hai ngón tay tách lớp thịt ẩm ướt bóng loáng ra.

Lý Hồng Đồ ngây ra trong chốc lát.

“Cha ~ Đừng có xem!”

“Không… cha…”

Lý Hồng Đồ không nói gì được, vội vàng nhặt điện thoại lên đưa cho con gái. Lý Tiểu Nhã nhận được điện thoại thì nhanh chóng rúc vào một góc trên giường.

Cô chỉ muốn tìm một kẽ nứt chui xuống. Đoạn phim đó là đoạn phim mấy tháng trước cô đã gửi cho bạn trai cũ trong chuyến công tác, không nghĩ nó lại phát ngay sau đó.

Lý Tiểu Nhã nằm xuống giường, quay lưng về phía cha mình. Ngoài việc xấu hổ ra thì cũng còn một vấn đề nữa khiến cô nhức đầu.

Có cần giải thích rằng ‘cha’ mà cô gội trong đoạn phim đó không phải ông ấy không đây.

Trong lòng phiền muộn, cô ném lại cho ông chiếc điện thoại đã tắt màn hình của ông. Vừa ném xong, cô chợt nhận ra mình lại mắc sai lầm, trước khi tắt, điện thoại vẫn đang ở trong một tiểu thuyết loạn luân giữa cha và con gái mà cha cô lưu lại.

Cô lặng lẽ quay đầu lại muốn nhìn phản ứng của cha mình. Kết quả cha cũng liếc về phía bên này, hai cha con vốn đã xấu hổ muốn chết nên khó xử quay đầu đi.

Cảm giác đau nhói lại lần nữa ập đến, nhưng lần này Lý Tiểu Nhã cắn răng không phát ra âm thanh…

Trong mơ màng, thân hình vạm vỡ đè lên, bàn tay thô ráp lướt lên xuống trên người cô.

“Ưm…”

Một tiếng rên vang lên, cô mở mắt ra, khuôn mặt của cha xuất hiện trước mắt.

“Cha ~”

Một chữ đơn giản mang theo nóng ran và run rẩy.

“Ừm, bảo bối, cha muốn con…”