Chương 22: Ba đúng là lão biếи ŧɦái!

Kỳ kinh nguyệt của Lý Tiểu Nhã như cơn mưa mùa hè, ngắn ngủi mà mãnh liệt. Những cơn quặn đau liên tục ở bụng dưới khiến cô trở nên cáu kỉnh, giống như chú chó Teddy bị người xích dắt đi trông tiểu khu, cứ thấy người là sủa ầm ĩ.

Cô ấy biết mình như này cũng làm phiền đến người khác nên bày ra bộ mặt thối. Một mặt là cô khó chịu thật, một mặt là để người khác cách mình xa ra, tránh cho vô tình bị cô làm tổn thương.

Lần này cộng thêm cả việc bị thương khiến tâm tình cô vô cùng tệ hại. Cả ngày trưng ra bộ mặt thối không khác gì đá trong nhà xí, làm tổ ở trên ghế sô pha làm việc không nói lời nào.

Điều này khiến Lý Hồng Đồ sợ hãi, cả ngày như con chuột qua đường, đứng ngồi không yên, không dám nhàn rỗi, lại không dám gây ồn ào nên chỉ có thể lẳng lặng trong phòng đi qua đi lại nhưng cũng không dám rời mắt khỏi con gái nhà mình.

Lý Tiểu Nhã cũng phát hiện sự khác thường ở ba của mình nhưng vì cơ thể không thoải mái cộng thêm lượng công việc tồn đọng nên cô không hứng thú tìm hiểu những suy nghĩ nhỏ nhặt của ông.

Cho đến tầm ba, bốn giờ chiều, Lý Hồng Đồ sốt ruột một ngày mới kính cẩn bưng một cốc nước đường đỏ đến gần Lý Tiểu Nhã, trông như một tiểu thái giám.

Hoàng hậu Lý Tiểu Nhã cầm cốc nhìn lướt qua, bên trong có thêm táo tàu, nhãn và kỷ tử, uống vào thực sự rất ngọt. Nó ngon hơn trà hoa quả hai mươi mấy đồng mà cô đã mua. Dòng nước ngọt ấm áp chảy vào dạ dày, bụng cô có vẻ không đau nữa.

Lý Hồng Đồ lúc này mới ngồi xuống ghế sô pha đối diện, không nhìn cô, chỉ dám đặt mông ở đó, tay xoa xoa đầu gối.

“Bảo bối…”

“Vâng?”

“Cái đó… Những tiểu thuyết cha đọc kia… Thật ra… Thật ra không phải cha cố ý… Cha định xem cái khác, nhưng nó lại nhảy ra, nên ta vô tình nhấp vào đọc…”

Giờ Lý Tiểu Nhã mới hiểu tại sao cả ngày nay cha như kẻ gian. Cô chỉ là đau bụng kinh nên sắc mặt không được tốt thôi, ông ấy lại tưởng cô vì chuyện đó mà tức giận với ông.

Lý Tiểu Nhã suýt bật cười thành tiếng nhưng chưa kịp cười liền thu lại sắc mặt, cơ hội hiếm có như vậy, không trêu cha một chút thì đúng là hơi phí.

Cô hơi nghiêng người, híp mắt, cố ý kéo dài thanh âm.

“Ồ ~ Không phải cố ý đọc sao?”

Lý Hồng Đồ gật đầu chắc nịch.

“Cha thật sự không phải cố ý, cha định tìm cái khác nhưng nó lại hiện lên, thật đáng ghét…”

Cha còn chưa giải thích xong, Lý Tiểu Nhã lại giáng một kích trí mạng.

“Không cố ý đọc? Vậy sao cha biết lưu bản ghi, lưu cũng không cố ý sao?”

Lời giải thích của Lý Hồng Đồ ngừng lại. Lúc này, không chỉ lỗ tai mà ngay cả gò má của ông ấy cũng đỏ bừng. Bàn tay to đang xoa đầu gối gắt gao nắm chặt ống quần.

“Đã thế lại còn là tiểu thuyết chủ đề cha con, cha đúng là lão biến thái.”

Lý Tiểu Nhã một lần nữa hối hận vì hệ thống ngôn ngữ chưa qua xử lý lại phát ra ngoài của mình.

Cái chủ đề này cứ tiếp tục nói như thế thì không còn là đùa giỡn nữa mà trực tiếp làm cha cô khó chịu vì xấu hổ vô cùng.

Quả nhiên, Lý Hồng Đồ rũ đầu xuống, trầm trầm nói:

“Xin lỗi con, bảo bối…”

Đáy lòng Lý Hiểu Nhã run lên, cô biết mình trêu quá đà rồi, không nghĩ gì nhiều ôm lấy cánh tay cha cô.