Chương 6: Vậy cha ngủ ở đâu?

Một số người sinh ra đã là quân nhân. Lý Hồng Đồ chính là loại người này.

Trước khi gia nhập quân đội, đần độn, sau khi chuyển nghề, bình thường nhàn nhạt, chỉ có ở những năm đó Lý Hồng Đồ còn trong quân doanh mới có thể cảm giác được nhiệt tình của mình mãnh liệt, nhiệt huyết thiêu đốt.

Mà ông ấy cũng có sự quyến luyến sâu sắc đối với sự nghiệp quân lữ trước kia, cho dù chuyển nghề gần hai mươi năm vẫn duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi ở bộ đội, ngay cả áo ngủ cũng là áo ri xanh sẫm cùng loại trong quân doanh, tay áo ngắn màu xám ri.

Thay đổi duy nhất chính là tính cách, không còn là thiếu niên thiết huyết năm đó, lôi lệ phong hành, kiêu ngạo bất tuân, mà là đa sầu đa cảm như người mẹ chồng già.

Lúc này ông lại hoài niệm lại, bất quá mỗi lần hoài niệm tựa hồ đều là vì che dấu sự khẩn trương của mình.

Bàn tay rộng rãi cầm khăn mặt ấm áp, cẩn thận luồn vào trong váy ngủ của con gái giúp cô lau lưng.

Lưng cũng không tính là bộ phận nhạy cảm, động tác của Lý Hồng Đồ cũng không cứng nhắc như vậy, nhưng lưng lại là điểm nhạy cảm của Lý Tiểu Nhã.

Rõ ràng mình có thể ngồi, còn nhất định phải giống như toàn thân tê liệt để cho chaa đỡ bả vai, đầu ngón tay lơ đãng xẹt qua, thân thể tê dại.

"Ai, còn phải để cho cha lau lưng cho con, không biết ngày cha không nhúc nhích được, ngày đó con có thể lau lưng cho cha hay không."

Hưởng thụ sự hầu hạ của bố, đầu Lý Tiểu Nhã cũng lắc lư qua lại như con lắc, nghe cha nói, cô cười hắc hắc.

"Cha, nếu đổi lại là con không thể động đậy được, ngày đó con còn vui vẻ nhảy nhót, đến lúc đó vẫn là cha hầu hạ con. ”

Vừa nghe lời này Lý Hồng Đồ không vui.

"Sao, còn muốn cho cha hầu hạ con cả đời a!?"

Lý Tiểu Nhã có vẻ mặt vô lại.

- Đúng, để cho cha hầu hạ con cả đời!

Lý Hồng Đồ ngạo kiều hừ lạnh.

"Chờ con lập gia đình, cha muốn hầu hạ cũng không hầu hạ được."

Lý Tiểu Nhã thốt lên.

"Vậy con cả đời không lập gia đình."

Lý Hồng Đồ cũng theo bản năng muốn nói, vậy cha liền hầu hạ con cả đời, nhưng lời nói đến miệng lại bị ông nuốt trở về, thẳng đến khi giúp con gái lau lưng xong, ông mới phát ra một thanh âm ý nghĩa không rõ.

"Ừm."

Lý Hồng Đồ chậm rãi đặt Lý Tiểu Nhã xuống giường, giúp cô đắp gối, đắp chăn.

"Cục cưng đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt khôi phục nhanh."

Nói xong liền đi ra ngoài phòng ngủ.

Lý Tiểu Nhã vội vàng gọi ông lại.

"Cha, vậy cha ngủ ở đâu vậy?"

"Sô pha."

Lý Tiểu Nhã thuê căn hộ này một phòng ngủ một sảnh, chỉ có một chiếc ghế sofa hai chỗ, cô tự mình nằm cũng có chút miễn cưỡng, huống chi thân thể giống như người khổng lồ của ba, giường đôi trong phòng ngủ lại rộng rãi.

"Cha, đừng đi, sô pha cha ngủ không được, cha ngủ trên giường, ngủ bên cạnh con."

Lý Hồng Đồ lại cố chấp.

"Không có việc gì, cha chịu đựng chút là được."

Cha ngủ trên sô pha, hình ảnh kia chỉ cần ngẫm lại đã khó chịu.

"Không được."

Lý Tiểu Nhã rất cần một lý do, con ngươi chuyển kế trong lòng.

"Buổi tối con đặc biệt hay đi vệ sinh, cha đi phòng khách con gọi cha cũng không nghe thấy, đi, cha, mau đến!"

Lý Hồng Đồ mặt mày ngưng trọng xoay người.

"Cục cưng, vậy con đây là thận hư rồi!"

Cô đã bao nhiêu năm không nằm cùng cha, trên giường, Lý Tiểu Nhã theo quỹ đạo ký ức mà truy tìm về quá khứ, cho đến khi kết thúc mơ hồ vẫn không tìm được đáp án.