Chương 14

Tiêu Chiến nhìn cậu đang cởi quân phục, lấy ra tính khí, mới tưởng chính mình phải làm cái việc kia.

"Đừng sợ, em không có ép anh."

Vương Nhất Bác sờ thấy bên dưới đã chuẩn bị tốt, mới đỡ Tiêu Chiến nằm xuống, trực tiếp lật người anh lại, một phát từ phía sau đâm vào.

"A..Nhất Bác.."

Tin tức tố tràn đầy uy mãnh của Alpha được dịp phóng thích, bao phủ lấy bạn tình. Tiêu Chiến lúc này đầu óc đều bị thiếu niên làm đến mơ màng, trước mắt cái gì cũng nhìn một thành hai. Kɧoáı ©ảʍ mà Vương Nhất Bác mang đến tựa như sóng biển, mạnh mẽ cuộn trào, đánh tan hết thảy mọi phòng tuyến, ào ạt lấp đầy nhận thức của Tiêu Chiến, khiến anh như lạc lối trong sự trầm mê vô bờ, nhìn đâu đâu cũng đều chỉ thấy Vương Nhất Bác.

"Gả cho em, gả cho em hay không?".

Thiếu niên hung hăng cố ý rút ra, lại đâm vào thật sâu, qυყ đầυ mềm mại chen chúc bên trong vách. Đúng vậy, Vương Nhất Bác thích nhất chính là làm chủ trong việc này, muốn ức hϊếp anh đến phải mở miệng xin tha.

Tiêu Chiến nghe chữ được chữ mất, cái gì mà gả, ai gả? gả ai? Đến thở còn không được, muốn người ta nói cái gì?

"A...em chậm chút..nhanh quá.."

Vương Nhất Bác nghe như vậy, mới dùng sức trừu sáp, càng tăng tốc đâm đến liên tục. Tiêu Chiến chỉ kịp há miệng thở một cái, nhất thời choáng váng không chịu nổi, chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống, lắc đầu nguầy nguậy nỉ non gọi tên thiếu niên.

"Nhất Bác.. nhanh quá.. Nhất Bác..đừng mà.."

"Nói, gả cho em hay không?"

"Cho em.. gả cho em...tất cả đều gả cho em..ha...Nhất Bác, chậm lại.."

Thiếu niên nghe được câu trả lời như ý, trong lòng vui vẻ nảy xuân, chồm người lên phía trước giữ chặt cổ Tiêu Chiến, liếʍ láp một hồi, hàm răng mới ngậm lấy làn da mềm mại, sau đó một đường trực tiếp cắn mạnh lên tuyến thể sau gáy anh.

Như có dòng điện chạy qua từng tế bào trong mao mạch, Tiêu Chiến cúi đầu hét lên, toàn thân nhiễm đỏ ưỡn cong thành một đường tuyệt đẹp, miệng liên tục gọi tên Nhất Bác. Cũng bởi vì từ khi kết giao với thiếu niên mới thường xuyên làm những loại chuyện này, khoang sinh sản bên dưới cũng mềm mại hé ra, đón chờ Alpha tạo kết. Mà Vương Nhất Bác lúc vừa cảm nhận được, lập tức mạnh mẽ hướng cửa tử ©υиɠ đâm đến lợi hại.

Bên trong vách tràng tuy có chút đau, lại không cưỡng nỗi sự sung sướиɠ cao độ, cứ thế thít chặt lấy tính khí của Vương Nhất Bác, hậu huyệt không ngừng trào nước ra ướt đẫm. Đến lúc đạt đến cao trào, Tiêu Chiến cả tứ chi đều chịu không nổi mà dùng sức quắp lại, bấu lấy drap giường, kɧoáı ©ảʍ khiến ảnh ngửa đầu đón nhận, nơi cổ họng thét lên một tiếng, triệt để mất đi sức lực phản kháng.

Vương Nhất Bác thật sự làm đến tận cùng, lại phát hiện kết ở tính khí bung mở, lập tức bám chặt cả khuôn hậu huyệt, trực tiếp bắn tất cả vào trong sản đạo, đồng thời cũng từ từ buông tha cho phần phía sau gáy Tiêu Chiến. Phần da thịt xung quanh nơi tuyến thể vẫn còn lưu lại vết cắn đến rướm máu của thiếu niên.

Cả hai chính thức hình thành tsugai.*

Vương Nhất Bác sau đó lật người Tiêu Chiến lại, dạng hai chân anh ra, làm tiếp đến hai lần nữa, đến khi Tiêu Chiến gần như lả đi, không còn sức động đậy nữa, Vương Nhất Bác mới tha cho anh.

.

.

.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy đã là xế chiều của hôm sau, nhìn sang bên cạnh thấy chăn gối xếp gọn gàng, nhớp nháp bên dưới cũng đã được thiếu niên rửa sạch, nhưng toàn thân Tiêu Chiến lại không hề dễ chịu một chút nào.

Cư nhiên bỏ lại Omega của mình sau khi kết phiên như vậy?

Tiêu Chiến không khỏi có chút tủi thân, cố nén cơn đau rung động cả đại não, nhích đến bên chỗ nằm của Vương Nhất Bác, với lấy tấm chăn của cậu ôm vào lòng, tham lam tìm kiếm mùi của thiếu niên còn vương trên đó.

Chiều đến, Vương Nhất Bác xin nghỉ sớm một tiếng, hấp tấp chạy lên phòng Tiêu Chiến, nhập mã bước vào. Thấy anh vẫn còn nằm đó, cả người chui rút vào trong tấm chăn của cậu, gắt gao nắm lấy, khiến Vương Nhất Bác trong lòng cảm thấy nhói lên không ngừng.

Đêm qua thực sự có mất kiểm soát.. ừm một chút, lúc kiểm tra cho anh thấy miệng bên dưới gần như sưng đỏ một vòng, từng nếp gấp đều bị dày vò đến đáng thương.

Thiếu niên cúi xuống, hôn lên trán người yêu, lại nhẹ nhàng mang anh dịch ra ngoài, cả gương mặt Tiêu Chiến vùi vào trong chăn, do thiếu dưỡng khí mà hồng lên một mảng.

"Nhất Bác..."

Cảm nhận được khí tức hiện hữu của Vương Nhất Bác, tâm tình Tiêu Chiến liền vui vẻ, rất nhanh thanh tỉnh, lại nghĩ đến thiếu niên đêm qua làm như hổ đói, còn bỏ mình nằm một chỗ ngủ cả ngày, giận dỗi gạt tay Nhất Bác ra.

"Ơi em đây, còn khó chịu không?"

Như không để ý đến sự bất thường kia, Vương Nhất Bác cởi xuống quân phục, chừa lại bên trong chiếc áσ ɭóŧ cộc tay, bước đến vuốt nhẹ lên tóc anh, lại nịnh nọt dùng tay mát xa toàn thân cho Tiêu Chiến. Mà người bên dưới cũng không muốn động nữa, nhắm mắt hưởng thụ sự chiều chuộng này.

Omega sau khi cùng Alpha kết phiên, sẽ phát sinh bản tính ỷ lại, tham luyến luôn muốn được Alpha kề cạnh. Tiêu Chiến tuy rằng là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, mọi chuyện đều có thể tự một mình xử lý tốt đẹp, thế nhưng người trước mặt vốn không phải một sớm một chiều mà tìm được, hơn nữa còn chính là bạn đời của anh, chính kết phiên cũng đủ thể hiện hai người có thể cùng nhau ăn ý đến thế nào.

Tiêu Chiến trở mình, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

Thiếu niên đột nhiên bị nhìn như vậy, cảm thấy có hơi bối rối, lại tưởng Tiêu Chiến không thoải mái chỗ nào, nên cứ ra sức dỗ dành anh.

"Còn khó chịu ở đâu, bên dưới còn đau không?"

Nhắc đến chuyện nhạy cảm, mặt Tiêu Chiến chuyển sang đỏ ửng. Đêm qua lúc khoang sinh sản bên trong anh mở ra, Vương Nhất Bác đã thắt nút bắn tất cả vào...

"Đồ lưu manh, cầm thú, em còn là con người sao, con người ai lại làm không biết mệt như vậy.."

Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, vừa mắng vừa đánh bôm bốp vào cánh tay thiếu niên. Mà khí lực của anh lúc này, căn bản trong mắt cậu thật giống như đang đánh yêu.

Vương Nhất Bác để mặc cho Tiêu Chiến tự tung tự tác, chỉ cúi xuống hôn lên môi anh, chóc một cái, mỉm cười thỏa mãn.

"Có nhớ em không? Từ sáng đến giờ không lúc nào là không nhớ anh.."

Bao nhiêu giận hờn phút chốc đều tan biến, Tiêu Chiến trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn muốn làm nũng thêm chút nữa, mới làm ra bộ dạng không để ý xoay mặt đi nơi khác.

"Ai thèm nhớ em."

"Thật không..? Nếu không nhớ thì em sẽ về đó !"

Tiêu Chiến đang muốn mạnh mồm bảo có giỏi về luôn thử xem, xoay sang thì thấy động tác thiếu niên chính là đang với lấy áo quân nhân mà tính đi về thật. Anh trong lúc không tự chủ mở miệng gọi tên cậu, chất giọng muốn bao nhiêu nhu tình liền có bấy nhiêu, gọi xong mới phát giác bản thân thực sự hết sức mất mặt.

Vương Nhất Bác lộ ra một nét cười đắc thắng, sau đó ôn nhu bước đến để mặc cho Tiêu Chiến ôm lấy, tỉ tê nói lời yêu đương.

.

.

.

Kỳ phát tình diễn ra trong ba ngày, Tiêu Chiến xin nghỉ phép hẳn một tuần, còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Mà Tiêu Cục trưởng lần đầu xin nghỉ phép lâu như vậy, cũng chỉ có số ít bạn bè đồng nghiệp mới biết được lý do.

Đến ngày đầu tiên Tiêu Chiến đi làm lại, anh nhận ra mọi người đều có chút kỳ lạ, cứ lâu lâu đều sẽ có người lén lút nhìn anh, sau đó với ánh mắt có vẻ không được đứng đắn cho lắm, mỉm cười một cách tinh quái.

"Trác Thành, cái tổ này hôm nay bị làm sao đấy? không có việc làm à? cứ nhìn anh rồi lén cười, có gì đáng cười?"

"Ồ... Thì nhìn anh từ trên xuống dưới tràn đầy sức sống, mặt mũi đều là xuân tình phấp phới như vậy, ai nhìn mà không biết vừa lăn giường mới xuống."

Uông Trác Thành miệng nói, mắt vẫn dán lên màn hình laptop. Gì chứ người anh này từ lúc bước vào phòng đến giờ cả người nhìn thế nào cũng thấy khác biệt so với lúc trước. Đường nét mỹ mạo đều trở nên mềm mại. Gương mặt bình thường vốn đã ưu tú, sáng lạng dương quang, nay còn hằn lên cả vẻ nhu tình thuần khiết, góc cạnh lại càng thêm rõ ràng, nhìn vừa nam tính vừa thuận mắt. Lúc trầm ngâm suy nghĩ lại chính là một bộ dáng của loài thỏ, tất cả chỉ khiến người ta muốn chiếm lấy, hảo hảo yêu thương.

Càng đặc biệt hơn chính là ánh mắt, không còn cứng nhắc như trước, không còn ngây dại, khô khan bức người. Hiện tại lúc nào nhìn vào mắt Tiêu Chiến cũng cảm thấy như có làn suối trong vắt êm đềm tuôn chảy, xinh đẹp nhu hòa, đồng thời đuôi mắt lại càng thêm sắc bén, tràn đầy tự tin hơn.

Tiêu Chiến đương nhiên không nhận ra những thay đổi này, càng không cảm thấy chính mình có gì khác biệt, cái gì mà sức sống với xuân tình. Đúng là vừa mới trải qua kỳ phát tình xong, nhưng mà ngoài Vương Nhất Bác và chú Giang thì cũng đâu có ai biết, bất quá có thêm Trác Thành, không lẽ là do thằng nhóc này không biết giữ mồm giữ miệng?!

Uông Trác Thành nhìn Tiêu Chiến dùng ánh mắt gϊếŧ người nhìn mình, cảm thấy toàn thân hơi tê dại.

"Anh, ngây thơ cũng vừa vừa đi."

*Tsugai : Là mối liên kết hình thành khi Alpha cắn vào tuyến thể sau gáy Omega, đồng thời xuất tinh vào khoang sinh sản của Omega. Tsugai là liên kết bền vững, không thể tách rời.