Chương 12

Với tư cách là bạn đời của nguyên soái, Đoạn Hành Dạ thỉnh thoảng cần tham dự các bữa tiệc quân đội hoặc các hoạt động tương tự khác ngoài công việc của mình. Ba ngày sau khi hôn mê, một bữa tiệc được tổ chức tại Nam Chư tinh để ăn mừng việc Nguyên soái thu phục thành công hai tinh cầu phản loạn. Lúc này, Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng rời khỏi phòng bệnh và sự giám sát 24/24 của robot y tế.

So với sảnh tiệc trong cung, quân khu cũng rộng, nhưng phong cách trang trí đơn giản hơn nhiều. Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu trước khi Đoạn Hành Dạ đến, nhưng đại sảnh đã rất sôi động. Mặc dù không muốn làm phiền người khác, nhưng sự xuất hiện của bạn đời nguyên soái vừa "bệnh nặng mới khỏi" đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Vừa kín đạo vừa bí mật, vô số người đã đổ dồn sự tò mò và ngưỡng mộ của họ.

Mặc dù nguyên chủ thường tham gia các hoạt động tương tự, ngoại trừ sự cố lần trước đột nhiên nhắm vào nữ chính trước công chúng, cậu ta đã bị tàng hình trong bữa tiệc. Để có thể trở thành bạch nguyệt quang trong lòng nguyên soái cùng hàng nghìn thiếu niên thiếu nữ trong tinh hệ, dung mạo và dáng người của nguyên chủ đương nhiên là hạng nhất. Mặc dù bề ngoài của Đoạn Hành Dạ không thay đổi so với trước, nhưng cậu có một chút khí chất lạnh lùng khó tả ...

Mặc dù bữa tiệc hôm nay là do quân đội tổ chức, nhưng cũng chỉ có nguyên soái và một ít thân tín biết chuyện Đoạn Hành Dạ là kẻ nằm vùng, hầu hết những người chưa từng tiếp xúc thân thiết với cậu mà nói, mặc dù người đàn ông trước mặt có cái mác “tính cách quái gở”, anh ta vẫn là một giáo sư Đoạn đáng kính.

Không hiểu vì sao, Đoạn Hành Dạ lại cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy đôi mắt sùng kính này.

Tham gia các hoạt động yến tiệc khác nhau của quân đội cũng là một trong những nhiệm vụ của nguyên soái và bạn đời của ngài, theo trí nhớ của nguyên chủ, Mạnh Cẩm Hoài công việc rất bận rộn, các hoạt động yến tiệc thường chỉ có mặt rồi bỏ đi. Về phần bản thân nguyên chủ ... Tính khí người sống chớ lại gần là quá rõ ràng, một lớp chân không gần như hình thành xung quanh mỗi bữa tiệc.

Ngay lúc Đoạn Hành Dạ đang định tìm một nơi không có người trong đại sảnh để ngồi thư giãn như nguyên chủ, cậu đột nhiên cảm thấy góc áo nhẹ nhàng bị kéo lại. Đoạn Hành Dạ cúi đầu bối rối, liền nhìn thấy một cô bé mặc váy màu xanh nhạt đang chớp mắt màu hổ phách nhìn mình.

Đáng yêu quá!

E hèm ... Thật ra, ngoài sở thích đọc tiểu thuyết cẩu huyết, giáo sư Đoạn còn hay bị thu phục bởi những thứ đáng yêu.

Đoạn Hành Dạ không biết, nhưng lúc nhìn thấy cô gái nhỏ này, ánh mắt hắn chợt dịu đi, ngay cả khí chất "người sống chớ gần " đã thu liễm rất nhiều.

Thấy Đoạn Hành Dạ không tức giận vì bị kéo quần áo, nhóc con cúi đầu ngượng ngùng nói: "Chào giáo sư Đoạn, con... Con rất sùng bái ngài. Con muốn tặng quà cho ngài..." Ở một đất nước đang bị chiến tranh tàn phá, Đoạn Hành Dạ, viện trưởng viện nghiên cứu cơ giáp cũng nổi tiếng không kém và có nhiều người hâm mộ không kém gì những người nổi tiếng, thậm chí còn có rất nhiều fan nhí.

Sau khi nghe những lời của cô bé, Đoạn Hành Dạ chậm rãi gật đầu với bé “Hảo”

Mặc dù cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó, nhưng cô bé nhận được câu trả lời lại đỏ mặt vì phấn khích. Bé từ trong túi nhỏ lấy ra một tấm bưu thϊếp, rất trịnh trọng đưa cho, "Giáo sư Đoạn, em đã vẽ cái này ..."

Đúng lúc này, bên tai Đoạn Hành Dạ đột nhiên vang lên một tiếng bước chân. Nhìn lên, cậu thấy một người đàn ông trẻ trong bộ đồ trắng. Nhưng lúc này, ánh mắt của người đàn ông rơi trên người cô bé, hắn không để ý người đứng đối diện cô bé kia thực sự là Đoạn Hành Dạ.

“Đông Phương Du, sao con lại chạy đến đây?” Giọng nói của người mặc áo trắng có chút áy náy. Sau khi nghe thấy ai đó gọi mình, cô bé được gọi là Đông Phương Du quay lại và gọi "Ba ba" bằng một giọng nhọ nhẹ và ngọt ngào, sau đó giải thích, "Con đã gặp giáo sư Đoạn~"

Lúc này, Đoạn Hành Dạ rốt cuộc phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, cái tên "Đông Phương Du" rõ ràng là không phổ biến. Nếu cậu nhớ không lầm, một cô bé tên là Đông Phương Du đã được nhắc đến trong "Khuynh đảo tinh cầu", thân phận của cô bé là ... con gái của nam tướng quân bên cạnh Mạnh Cẩm Hoài.

Đoạn Hành Dạ trong lòng mơ hồ suy đoán.

Sau khi nghe Đông Phương Du nói, người thanh niên rốt cuộc Đoạn Hành Dạ, hắn hoảng sợ quay đầu lại nói: "Khoan ... Xin lỗi giáo sư Đoạn, vừa rồi tôi ..."

"Không sao đâu" Đoạn Hành Dạ ngắt lời anh. Xin lỗi, "Cô bé rất dễ thương, cảm ơn vì món quà."

Đại khái không ngờ Đoạn Hành Dạ lại lễ phép cảm ơn con gái mình như vậy, người thanh niên sửng sốt một lúc, nhưng Đông Phương Du lại bắt đầu kích động bắt tay người ba mình, nói: "A a a, giáo sư Đoạn khen con.Ba ba, ba nhất định phải nói với cha! ”

Chà, sau khi nghe những gì Đông Phương Du nói, Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng xác nhận cô bé trước mặt là con của nam tướng quân bên cạnh Mạnh Cẩm Hoài và người thanh niên này.

Chỉ là ... hai bọn họ sinh con như thế nào?

Là một nhà nghiên cứu, Đoạn Hành Dạ rất tò mò về điều này.

Cho đến chương mới nhất trong cuốn sách gốc, nữ chính vẫn chưa cùng kẻ nào bên nhau, chứ đừng nói đến chuyện có con. Đoạn Hành Dạ đoán rằng các thiết lập liên quan đến khả năng sinh sản cũng được bổ sung bởi thế giới quan này.

Trên thực tế, mọi công dân của Diệp Thiên đế quốc sẽ được giáo dục rất chi tiết về tâm sinh lý và vệ sinh khi họ còn nhỏ, tuy nhiên vì nguyên chủ không được giáo dục phổ thông như hầu hết mọi người khi còn nhỏ, sau đó lại được hoàng gia đón về với tư cách là một đặc vụ ngầm, cậu ở phương diện này vô cùng khuyết thiếu kiến thức. Nguyên chủ dường như rất dễ dàng chấp nhận thực tế sinh dục đồng giới, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến quá trình sinh nở.

Sau khi tiễn Đông Phương Du đi, Đoạn Hành Dạ ngồi trong một góc mở quang não. Bị thúc đẩy bởi sự tò mò, cậu bắt đầu tìm kiếm công nghệ sinh sản của thời đại này trên tinh võng...

Ở thời đại này, sinh dục đã trở thành một ngành công nghiệp, ngay khi tinh võng được mở ra, các mô tả chi tiết và quảng cáo của nhiều tổ chức sẽ xuất hiện. Vì vậy, không mất nhiều thời gian để Đoạn Hành Dạ biết rằng hóa ra ở thời đại này, không phân biệt nam nữ, chỉ cần cả hai bên muốn, họ đều có thể thu thập thông tin di truyền và giao cho một tổ chức sinh sản để hoàn thành nuôi cấy ống nghiệm.

Phải nói rằng quảng cáo của những công ty này thực sự rất tốt, sau khi xem một hồi, Đoạn Hành Dạ không nhịn được mở ra một trang giới thiệu chi tiết hơn. Lúc này, cậu đột nhiên nghe được phía sau truyền đến âm thanh giòn giã của giày cao gót chạm đất.

Rõ ràng là những gì cậu đang nhìn là bình thường, nhưng Đoạn Hành Dạ vẫn là theo bản năng đóng giao diện.Tuy nhiên, nghiệp vụ chưa đủ thuần thục, nên động tác của Đoạn Hành Dạ vẫn có chút chậm chạp.

Vài giây sau,Viện trưởng và viện phó viện nghiên cứu cơ giáp Diệp Thiên đế quốc mắt to trừng mắt nhỏ, không khí có chút xấu hổ.

Không đúng, phải là thập phần xấu hổ.



Là một nhà nghiên cứu vũ khí có tiếng, Tô Minh Ca có mối quan hệ hợp tác rất chặt chẽ với quân đội nên thường được mời tham gia các hoạt động quân sự. Trước đây, nếu Tô Minh Ca gặp Đoạn Hành Dạ trong một bữa tiệc, hắn nhất định sẽ đi đường vòng. Nhưng bởi vì cảnh Đoạn Hành Dạ ngất xỉu trước mặt lần trước thực sự rất kinh ngạc ... Sau khi từ xa nhìn thấy đối phương đứng đó bất động, Tô Minh Ca mới do dự mà bước tới.

Nhưng Tô Minh Ca không ngờ rằng hắn lại vô tình nhìn thấy Đoạn Hành Dạ đang xem phòng thu sinh?

Ánh mắt vô tình này cũng đủ để Tô Minh Ca não bổ.

Mặc dù gần đây hình tượng của cậu đã thay đổi nhưng trong lòng Tô Minh Ca, Đoạn Hành Dạ vẫn không phải là người hảo ở chung. Vì vậy, khi Đoạn Hành Dạ đang cố gắng hết sức để sắp xếp các giải thích ngôn ngữ trong não của mình, Tô Minh Ca nhanh chóng chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra, rồi quay người rời đi.

Chờ đã ... Trước khi giải thích xong, cậu đã thấy đối phương vẻ mặt hiểu rõ quay người rời đi.

Xuyên qua đây lâu như vậy, lần đầu tiên giáo sư Đoạn cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Tất cả các bữa tiệc do Diệp Thiên đế quốc tổ chức, bao gồm cả những bữa tiệc do bộ quân sự tổ chức, đều có khách từ mọi tầng lớp trong đế quốc. Không lâu sau khi Tô Minh Ca rời đi, một người khác đã tìm tới góc hẻo lánh này.

Vào lúc đó, Đoạn Hành Dạ đang ngồi trên ghế sô pha để chuyển hướng sự chú ý của mình bằng cách nghiên cứu các vấn đề hậu trường của Anro, thì phía bên kia của ghế sô pha đột nhiên chìm xuống.

“Ca, nhìn cái gì vậy?” Người nọ vừa nói vừa vỗ tay lên vai Đoạn Hành Dạ, giọng nói nghe có vẻ không đứng đắn. Đoạn Hành Dạ nhíu mày, sau đó duỗi tay đẩy cánh tay đó ra khỏi vai mình một cách rất lạnh lùng.

Nếu hôm nay hắn không xuất hiện, có lẽ Đoạn Hành Dạ đã quên nguyên chủ thật ra còn có một người em trai. Chỉ là thiên tư bất đồng, nhỏ hơn cậu vài tuổi, em trai cậu được hoàng thất đón về nuôi dưỡng gần như ngay từ khi mới sinh ra, quả thực là một tay ăn chơi trác táng. Hắn không có nhiều cảm tình với nguyên chủ, nhưng hắn đã gây ra rất nhiều rắc rối bên ngoài bằng cách mượn danh em trai của Đoạn Hành Dạ.

Trong nguyên tác, tiểu pháo hôi này tên là Đoạn Hành Tinh chết sớm hơn anh trai của mình, chết vì trêu chọ đến nữ chính…

Đoạn Hành Dạ rõ ràng không muốn để ý đến hắn nhưng Đoạn Hành Tinh lại nguyện ý rời đi.

Là một tay ăn chơi, Đoạn Hành Tinh không có khả năng kiếm sống, khi trưởng thành, hắn chỉ được hoàng gia giao cho một công việc nhàn hạ dưới danh nghĩa một nhà khoa học cô nhi. Chỉ là tiền công cho công việc nhàn nhã này cũng không cao, đối với vị công tử này mà nói, số tiền ít ỏi đó tự nhiên là không đủ. Lúc này, hắn cuối cùng cũng nhớ đến anh trai mình.

Có lẽ là bởi vì Đoạn Hành Tinh có chút phiền phức, nguyên chủ tùy thời sẽ cho hắn một ít tiền. Chỉ là từ sau khi Đoạn Hành Dạ xuyên tới đã quên mất chuyện này, hiện tại đứa nhỏ này rốt cuộc cũng tìm tới cửa.

“Ca, gần đây em hơi kẹt, anh không hỏi han gì sao?” Hắn nghiêng người về phía Đoạn Hành Dạ nói, “Ca xem em tốt xấu gì cũng là em trai của anh, nếu nghèo kiết xác thì cũng quá khó coi đi”.

Trên người Đoạn Hành Tinh có mùi rượu, lại gần liền rất rõ ràng. Ngửi thấy mùi này, Đoạn Hành Dạ càng ghét bỏ hắn.

“Không.” Đoạn Hành Dạ không có ấn tượng tốt với cậu em trai này, liếc hắn một cái rồi đứng dậy rời đi.

Dù gần đây Đoạn Hành Dạ cố ý luyện tập lại các môn võ thuật cổ xưa, nhưng trọng lượng cơ thể và khối lượng cơ bắp của cậu không thay đổi nhiều. Vì vậy một người muốn đi, người kia cố ý quấy rầy đối phương, Đoạn Hành Dạ vừa nhấc chân chưa đi hai bước đã bị Đoạn Hành Tinh kéo lại, “Đừng đi a!” Đối thái độ rất ác liệt, cổ tây Đoạn Hành Dạ sắp bị véo xanh. Nhưng trước khi có thể thoát khỏi tên phiền phức này, Đoạn Hành Tinh đột nhiên hét lên một tiếng dị thường chói tai.

Đoạn Hành Dạ nhìn thấy người vừa rồi hung hăng kéo mình, đột nhiên nặng nề ngã xuống. Hội trường nháy mắt liền trở lên im lặng, tất cả mọi người đều nhìn sang thăm dò xem xảy ra chuyển gì

“Cậu đang làm gì vậy?” Mạnh Cẩm Hoài từ đâu xuất hiện, nheo mắt lạnh lùng nói.