Chương 2: Gặp mặt gia đình 1

" Cháu trai của bà, sao nào mau kể bà nghe xem con bé cháu gặp có ưng không"

" Bọn cháu quyết định yêu nhau rồi, bà yên tâm được rồi chứ ạ"

Bà nội Mặc Khanh vui không tả được, bà đợi ngày này lâu rồi cuối cùng thằng cháu này cũng chịu có người yêu, bà có cơ hội bế chắt rồi. Trước kia bắt nó kiếm bạn gái suốt mà lần nào cũng kêu bận cứ khiến bà phải phiền lòng, giờ thì tốt rồi.

Bên này Uyển An cũng gọi điện kể lại với Sơ Hạ ngay chuyện vừa xảy ra, nó cứ như mơ mà khiến cô đến giờ vẫn chưa biết mình đã làm gì.

" Cậu nói thật sao, người mẹ mình tìm là sếp cậu sao?".

"Là thật đấy, đến mình còn chưa tin được nữa là "

" Khó tin thật, sếp cậu mà cũng cần dùng đến app hẹn hò sao, tin này đồn ra ngoài chắc người ta cười không ngừng được quá"

" Không, ý mình là lương nhân 5 ý, đến giờ mình vẫn không tin trong 3 tháng tới mình sẽ được x5 lần tiền lương, trời ơi làm 3 tháng mà nhận lương hơn 1 năm là cảm giác như nào "

Chẳng cần nói vẻ mặt của Uyển An bây giờ như thế nào, tiền mà ai chả thích , cô chỉ giống số đông ngoài kia mà thôi. Sơ Hạ cũng bó tay với sự yêu tiền này của cô, rồi.

" Chán cậu thật đấy, ngoài tiền ra sao cậu không nghĩ đến 3 tháng tới làm người yêu sếp của cậu như thế nào đi"

Sơ Hạ không nhắc chắc cô cũng quên mất để nhận được lương của hơn 1 năm đấy cô phải làm gì. Giờ nghĩ lại tiền nhiều thì sướиɠ thật nhưng nếu cô làm sai gì thì vị giám đốc mặt lạnh như tiền kia không biết sẽ xử lý cô như nào nữa. Đến giờ cô thấy cô chút hối hận rồi, sao lúc đấy cô chỉ nghĩ đến tiền mà không nghĩ đến sẽ có hậu quả gì nếu lỡ làm sai. Nội tâm cô đang gào thét một cách dữ dội chẳng biết mai cô có dám vác mặt đến công ty nữa hay không.

******



Sáng hôm sau ở công ty.

" Uyển An, sao bây giờ cô mới đến"

" Sáng nay tôi ngủ quên mất"

Cô ngủ quên là phải rồi, cả tối qua Uyển An sợ đến nỗi chẳng ngủ được cứ nghĩ ngày mai đến công ty phải làm thế nào, liệu sếp cô có nhắc lại chuyện hợp đồng kia không hay là chỉ nói đùa cô thôi, cô mơ màng nghĩ thế đến tận sáng mới ngủ.

" Cả sáng nay giám đốc tìm cô đấy, vẻ mặt của sếp như sắp phát nổ đến nơi vậy"

" Cô mà gặp sếp thì phải cẩn thận không là bị mắng đến khóc luôn ý"

Uyển An nghe xong muốn đi về ngay lập tức, giờ cô không muốn số tiền lương x5 kia nữa cô phải lo bảo toàn tính mạng thì tốt hơn. Cô thầm nghĩ có khi nào cô biết việc sếp xem mắt qua app hẹn hò mà bị sếp gi.ế/t người di.ệt khẩu không. Nghĩ đến đây cô sợ lắm rồi nhưng vẫn phải dơ tay ngõ cửa phòng của Mặc Khanh

" Vào đi"

" Sếp...nghe nói sếp tìm em ạ"

" Cả sáng nay sao cô không ở công ty"

" Em... Em ngủ quên mất"

" Đọc rồi kí đi"



Mắt Uyển An nhìn vào tập giấy trên bàn.

" Hợp đồng đóng giả bạn gái, bên A Hàn Mặc Khanh bên B Trần Uyển An...."

" Sếp à, anh làm thật đấy ạ"

" Cô nghĩ đường đường là tổng giám đốc công ty như tôi mà có thời gian trêu đùa cô hay sao"

" Dạ... Em không có ý đấy"

" Vậy mau kí đi, rồi tối tôi sẽ đưa cô đi gặp bà tôi"

Uyển An vừa nghe xong mà hoảng hồn hỏi lại

" Sếp, có phải là như vậy nhanh quá không "

" Chuyện này xử lý càng nhanh càng tốt không phải sao "

" Nhưng như vậy là quá nhanh rồi "

" Vậy cô có đi hay là không " ánh mắt Mặc Khanh nhìn Uyển An với hình viên đạn khiến cô không thể không đồng ý được mà vội vàng đáp " Đi, chắc chắn là đi chứ sếp "

" Vậy được, tan làm tôi đợi cô ở hầm xe"