Chương 3

9

Trở lại cửa hàng, chúng tôi ngầm không đề cập đến trò hề vừa rồi.

Đoàn Ca dùng bữa không nhanh không chậm, phần lớn thời gian đều dành để "phục vụ" tôi.

Thực sự là phục vụ, rót nước và cho nguyên liệu vào nồi lẩu, chỉ thiếu chút đưa đũa gắp đồ ăn chung cho vào miệng tôi.

Cuối cùng, khi anh ấy háo hức đưa khăn lau dầu trên khóe miệng tôi, bị tôi hất tay ra.

"Sở thích quái quỷ gì vậy chứ."

Giáo bá từng học Tản đà bỗng chốc trở thành cô hầu gái nhỏ châm trà rót nước.

Kỳ lạ, thực sự rất kỳ lạ.

Tôi cảm thấy như đang ngồi trên kim châm, thực sự không quen liền lấy lý do đi vệ sinh ra ngoài thanh toán hóa đơn.

Nhân viên thu ngân xòe tay cười nói: "Anh chàng đẹp trai đi cùng cô đã thanh toán rồi."

Ngó nghiêng xung quanh không có ai, cô ấy lại nhỏ giọng nói: "Chị em, hai người xứng đôi thật đó!"

Tôi đưa tay lên lắc lắc dữ dội, cổ cũng lắc theo.

"Không phải không phải, cô hiểu lầm rồi, tôi…"

Một bàn tay đột ngột xuất hiện từ phía sau, túm lấy cổ tay tôi và lôi ra ngoài.

Hai mắt người phục vụ sáng lên, nhìn hai chúng tôi lảo đảo đi ra cửa, cô ấy không quên hô to: “Hoan nghênh lần sau lại đến!”

Chỉ có tôi vô lực phản bác: "Chúng tôi thật sự không phải!"

Cô nhân viên ngoảnh mặt làm ngơ: "Thật sự rất xứng đôi ó!"

Sau khi ra khỏi cửa, tôi cầm lấy kẹo cao su anh đưa cho, một lúc sau mới phản ứng lại: “Không phải đã nói là tôi mời sao?"

"Đúng rồi, em mời tôi thanh toán, không phải rất bình thường sao?"

Nó... rất không bình thường, oke?

Anh cười rộ lên: "Nếu em để ý như vậy, lần sau mời lại là được."

Tôi suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra: "Hay là để tôi trực tiếp chuyển tiền cho anh đi."

Đoàn Ca: "......"

"Tôi từ chối nha."



Câu nói nghe quen quen.

Trên đường đi, anh ấy lảm nhảm rất nhiều, chẳng hạn như anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi biết đó chỉ là một trò đùa, lại chẳng hạn như anh ấy rủ tôi đi chơi vì muốn xem xem là loại người như thế nào lại có thể ăn nói như vậy.

Tôi: Anh không cần trung thực vậy đâu.

"Sau đó, tôi phát hiện ra, có vẻ ngoài xinh đẹp thực sự có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn."

Tôi vuốt vuốt tóc mai, nghĩ thầm rốt cuộc tên này cuối cùng cũng nói tiếng người.

Anh khẽ quay mặt đi dưới ánh đèn neon rực rỡ, trầm giọng nói:

“Thẩm Nghiên, tôi có thể thêm Wechat của em không?”

Tôi hơi sửng sốt, đè nén trái tim đang đập loạn xạ của mình, vội cúi đầu tìm điện thoại.

Giả vờ như không nhìn thấy dái tai đỏ đến sắp rỉ máu của anh.

Sau đó tôi nghe thấy anh cười khẽ.

"Thẩm Nghiên, em đỏ mặt rồi."

Tôi: "... Im đi."

Hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, được chưa?

Sao lại có kẻ năm mươi bước cười người một trăm bước cơ chứ.

10

Đoàn Ca đưa tôi về đến dưới tầng ký túc xá.

"Vậy, tôi lên lầu đây."

Anh gật đầu, ánh mắt lóe lên, ánh mắt nhìn thoáng qua quán nhỏ ven đường, sau đó nhanh chóng thu lại, rơi vào trên người tôi.

Sau đó thốt ra một câu không đầu không đuôi:

"Cái áo hôm qua em giặt cho tôi chưa khô đúng không? Ngày mai tôi tới lấy."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Tôi:?

Tình huống gì thế này?

Cho nên người hôm qua tôi gặp phải là anh ấy? !

Thảo nào giọng nói nghe quen tai quá!

"Sao anh không nói sớm?"

Anh vẫy tay một cách tiêu sái, một giọng nói tươi cười vang lên:

"Đi đây, bạn nhỏ khóc nhè."

Tôi nhìn anh đi xa, đang định lên lầu thì nghe thấy tiếng gọi từ bên cạnh:

"Thẩm Nghiên."

Lục Đình từ trong bóng tối bước ra, đứng trước mặt tôi với vẻ mặt khó chịu.

Câu hỏi cũng rất hùng hồn:

"Em cùng hắn có quan hệ gì?"

"Em nói không thích anh nữa, là bởi vì hắn sao?"

Tôi sững sờ, nghe thấy câu đó liền phá lên cười.

"Có liên quan đến anh sao?"

"Sao lại không liên quan! Em là. . . " Anh ta mấp máy môi, cuối cùng từ trong cổ họng nghẹn ra hai chữ, "Bạn anh."

Có thể là do vẻ mặt lãnh đạm và thờ ơ của tôi, anh ta nắm lấy vai tôi, hận không thể lay tôi tỉnh lại.

"Em có thể nghe anh nói một lần không, Đoàn Ca có thể vô cớ đánh chết một người xa lạ, em cho rằng cùng một người như vậy dây dưa sau này có thể chạy thoát sao? !"

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Lục Đình mất kiểm soát như vậy.

Sức lực của anh ta rất lớn, bây giờ giống như muốn bóp nát vai tôi.

Tôi vừa đẩy vừa đấm, nhưng người đàn ông trước mặt như một tảng đá đứng yên bất động.

Mọi người xung quanh vây lại thành một vòng tròn nhỏ, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, chỉ trỏ thảo luận.

Mắt thấy sự tình sắp trở nên nghiêm trọng, may thay Tần Vi từ trên tầng đã đi xuống.

Vị trí của cô ta trong lòng tôi cao hơn một chút rồi đó.

Tần Vi có lẽ đã nghe thấy tiếng động từ trên lầu, ai ngờ lại nhìn thấy bạn trai mới của mình lôi lôi kéo kéo tiểu thanh mai, người mà anh ta luôn coi thường không chịu buông tay.

Cô ta lướt qua đám đông như một cơn lốc nhỏ, dễ dàng nắm lấy tay Lục Đình.

Tình yêu.

Đây chắc chắn là tình yêu.

Tôi không thể không vỗ tay khi nhìn thấy cảnh này.

Nhưng tôi không rảnh, cúi đầu nhìn xuống, hai vai tôi đã đỏ lên một mảng.

Tần Vi hung ác trừng mắt nhìn tôi, ngay khi tôi nghi ngờ cô ta sẽ xông tới tát tôi thì trong giây tiếp theo, cô ta đã giả vờ yếu đuối ngã vào vòng tay của Lục Đình.

"Không phải anh đồng ý chờ em một lúc rồi sao, sao lại đánh nhau với cô ấy?"

Lục Đình im lặng, cúi đầu nhìn cô ta với ánh mắt mờ mịt.

Một lúc sau, anh ta trầm giọng nói một câu "Xin lỗi" với tôi, sau đó một mình rời đi.

Sắc mặt Tần Vi u ám đến rỉ nước, liếc tôi một cái rồi chạy về kí túc xá.

Không lâu sau, Lục Đình lại gửi một tin nhắn:

[ Nghiên Nghiên, hắn và Tô Chí không khác gì nhau cả. Em tự mình nghĩ cho kĩ đi.]

Tô Chí……

Cái tên này bị anh ta lôi ra từ sâu trong tâm trí, khiến cho đầu tôi ù đi.

11

Tôi gặp ác mộng cả đêm.

Trong giấc mơ, tôi là sinh viên năm hai, đang chuẩn bị cho buổi văn nghệ cuối tháng.

Tiết mục là một điệu nhảy tập thể, động tác rất mạnh mẽ, khiến một nhóm người vây quanh cửa.

Tập được nửa chừng, chúng tôi đang ngồi uống nước thì thấy Tô Chí đi vào, tay cầm máy quay phim.

Hắn có làn da trắng và cặp kính gọng mỏng treo trên sống mũi, hay cười nhưng đôi mắt lúc nào cũng có quầng thâm.

Tôi và hắn giao tiếp bằng ánh mắt, sau đó liền thấy hắn đi thẳng tới.

"Chào bạn học, chúng tôi là thành viên của câu lạc bộ nhϊếp ảnh của trường, tôi muốn chụp hai bức ảnh quảng cáo, được không?"

Tôi gật đầu, ra hiệu cho hắn sang bên kia.

Rồi tôi nhìn xuống điện thoại của mình.

Lục Đình rõ ràng là chiều nay không có tiết, không biết sao anh ấy lại không trả lời tin nhắn.

Tôi nhắn cho anh ấy thêm vài tin nhắn nữa trước khi giờ nghỉ kết thúc, ngẩng đầu nhìn lên thấy người đàn ông đó vẫn chưa rời đi.

Những người trong câu lạc bộ đang ngồi trên đệm ở phía bên kia, hắn nhìn chằm chằm vào họ từ khoảng cách vài mét.

Trong mắt là sự dò xét, phù phiếm.

Tôi sững người một lúc, mặc quần áo tập vào, lần đầu tiên cảm thấy bộ quần áo này khiến tôi khó chịu như vậy.

Mọi người diễn tập một cách tập trung, xen lẫn vài tiếng bấm máy, đợi bọn họ chụp xong đi ra ngoài, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ sau đó lại là khởi đầu cho cơn ác mộng của tôi.

Tô Chí không biết đã lấy được tài khoản WeChat của tôi từ đâu và bắt đầu quấy rối tôi không biết mệt mỏi.

Đầu tiên là gửi cho tôi mấy bức ảnh chụp trong phòng vũ đạo, trung tâm của các bức ảnh đó chính là tôi.

Hắn nói: [ Rất xinh đẹp.]

Tôi không nóng không lạnh nhắn lại mấy chữ: [ Cảm ơn. Nhưng anh không cần phải để ý những thứ như thế này.]

Hắn không trả lời lại, chỉ là mỗi ngày sẽ đều đặn gửi những tấm ảnh mới.

Không thể lay chuyển.

Hắn luôn có thể chụp ảnh lúc tôi ở một mình, trong tòa nhà giảng dạy, trong phòng tập nhảy, trong nhà hàng và thậm chí là khi tôi nằm sấp ngủ trong thư viện.

Mỗi ngày đều kèm theo một câu:

"Rất đẹp."

"Em dễ thương quá."

"Bé con hôm nay cười rất vui vẻ."

……

Hắn như một tên biếи ŧɦái, theo dõi cuộc sống của tôi mọi lúc mọi nơi.

Mà tôi lần nào cũng không cảm nhận được.

Càng xem tôi càng hoảng sợ, tôi đã chặn mấy số của hắn nhưng hắn luôn đột ngột xuất hiện trong danh sách bạn bè của tôi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, vì vậy tôi đã in cuộc trò chuyện ra và đến gặp nhân viên tư vấn.

Anh ta ngẫu nhiên lật vài trang và câu trả lời anh ta đưa ra là:

"Con trai ấy mà, có lúc không biết bày tỏ tình cảm thế nào, em cứ gặp riêng cậu ấy nói chuyện một chút, đừng lo!"

Ngày anh ta vỗ ngực hứa “đừng lo”, tôi nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh nặc danh.

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lúc đó Lục Đình ở bên cạnh tôi nên trong lòng tôi cảm thấy có nơi để nương tựa.

Khi mở ra xem, là nội y.

Đừng nói tôi, ngay cả sắc mặt Lục Đình cũng tối sầm lại.

"Đinh" một tiếng, màn hình điện thoại di động hiện lên một tin nhắn văn bản từ một số lạ.

[Bé con mặc cái này nhất định sẽ rất đẹp!]

Tôi cảm thấy buồn nôn, hoảng sợ đến mức không thể nói nên lời, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lục Đình.

Anh ấy nói: “Thẩm Nghiên, lập tức báo cảnh sát.”

Tôi làm theo, đóng gói tất cả những thứ lộn xộn này lại và gửi chúng đi.

Ngày hôm sau, Tô Chí bị nhà trường đuổi học.

12

Sau khi tỉnh dậy, tôi như mê man, đầu óc rối bời, chỉ có một ý nghĩ rõ ràng thoáng qua:

Đoàn Ca và Tô Chí không phải cùng một loại người.

Tô Chí là một tên biếи ŧɦái, bị hắn nhìn một cái cũng có thể ôm thùng rác nôn mửa ba ngày ba đêm.

Còn Đoàn Ca….

Tôi nghĩ đến đôi mắt đen láy và đôi tai đỏ ửng của anh ấy đêm qua, sao có thể là một kẻ xấu.

Rõ là một chú chó con ngoan ngoãn.

Nhưng tôi vẫn không kìm được sự tò mò, nhấp vào diễn đàn của trường.

Theo như ý của Lục Đình, vụ việc đó lẽ ra đã gây chấn động cả trường, nhưng tôi tìm khắp diễn đàn, chỉ thấy một vài văn bản thông báo có đóng dấu đỏ của Phòng Giáo vụ.

Thời điểm thông báo là một tuần sau khi Tô Chí bị đuổi học, vừa vặn là mấy ngày tôi xin phép ra ngoài xả stress, khó trách tôi không có nhiều ấn tượng với chuyện này.

Vừa nghĩ tới đó, Ôn Văn đã bưng bữa sáng đứng cạnh giường tôi: "Làm gì mà ngẩn người thế? Xuống ăn cơm đi."

Tôi vội đi rửa mặt, tùy tiện hỏi: “Chuyện đánh nhau của Đoàn Ca, cậu có biết chuyện đó không?”

Cô ấy húp một ngụm cháo, "Chuyện hồi năm hai đúng không? Đương nhiên mình biết!"

"Ở con đường bên cạnh ký túc xá nữ, nghe nói có người đã thấy anh ấy gϊếŧ người, lúc xe cấp cứu tới, tên đó đã gần như tắt thở!"

Tôi vô cùng kinh ngạc, nghĩ đến vết sẹo dài ngoằn ngoèo trên cổ tay anh ấy, theo bản năng hỏi: “ Vậy Đoàn Ca không bị thương sao?”

Cô ấy ngừng cắn bánh bao, "Trọng điểm của cậu…có nhầm rồi không?"

Có…sao?

Tôi cười ngượng nghịu nghe cô ấy nói tiếp.

"Dù sao lúc bị phát hiện, trên người hai người đều có vết máu, một người nằm một người đứng, cảnh tượng như vậy chắc là không ai dám nhìn kỹ."

Tôi không thể không rùng mình một chút khi hình ảnh này xuất hiện trong tâm trí tôi.

"Sao tự nhiên lại hỏi cái này? Xem ra tối hôm qua hai người trò chuyện rất vui vẻ."

Quả thật không tồi.

Tôi nhìn bức ảnh tập thể dục mà anh ấy gửi lúc bảy giờ, không khỏi cong môi.

Anh như vô tình lại như cố ý vén gần hết góc áo lên lau mồ hôi, để lộ cơ bụng săn chắc.

Ai có thể từ chối ngắm một chàng trai cơ bắp cuồn cuộn vào sáng sớm cơ chứ.

Dù sao thì, tôi không thể!

Sau khi bịt miệng để ngăn tiếng gào thét, tôi nghiêm túc nói: [ Không tồi. Nhưng chỉ một động tác này có vẻ hơi đơn điệu.]

Anh ấy: [Biết rồi.]

Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ chụp ảnh một lần nữa, tôi cứ chờ cứ mong tin nhắn tiếp theo của anh ấy.

[Xuống lầu đi, tận mắt nhìn thấy sẽ càng vui vẻ.]

Hai má tôi hơi nóng, dè dặt nói: [Không ổn đâu.]

Giây tiếp theo, tôi lấy cái áo khoác treo ngoài ban công và chạy xuống lầu.

Sau đó hai chúng tôi cùng nhau đến thư viện.

Anh ấy đưa cho tôi một cuốn sách dày cộp với một dòng chữ lớn trên đó:

"Giải phẫu cơ thể người".

Thấy những ngón tay run run của tôi véo vào gáy sách, anh cười càng vui vẻ hơn.

"Hình ảnh ở đây sống động hơn, đảm bảo sẽ khiến em ấn tượng."

Tôi lật ngẫu nhiên qua hai trang.

Hehe.

Nó thực sự rất sống động, thậm chí hướng của các cơ cũng có thể vẽ rõ ràng cho tôi.