Chương 1 : Đêm cuối ( 1 ) H+

Bạch Du dạo này có hơi khó ngủ, một phần vì lượng công việc cậu cần giải quyết ngày càng nhiều, một phần vì cậu có chút nhớ vòng tay ấm áp của vị kia.

Nhận ra mình ngày càng dựa dẫm vào người đó, Bạch Du không khỏi hơi phiền lòng, giống thuốc phiện vậy, không tốt chút nào.

Chuyến bay kéo dài hơn chục tiếng đồng hồ, Bạch Du không ngủ được nên trong người có chút mệt mỏi.

Nhưng vào lúc nghe tiếng thông báo hạ cánh, sức sống của cậu lập tức quay trở lại. Bạch Du vui sướиɠ muốn điên lên được, cuối cùng nó cũng kết thúc! Nếu không phải là do đang ở trên máy bay thì cậu muốn đốt pháo ăn mừng luôn rồi.

‘‘Bạch đại gia, phải tỉnh dậy thôi!’’ - Giọng nói bên cạnh có chút khẩn trương.

Người đang cố gắng hết sức gọi cậu tỉnh giấc không ai khác chính là trợ lí cá nhân của cậu - An Thư.

Cô bé này nhỏ tuổi hơn cậu, tính tình ngoan ngoãn lại kiên nhẫn; là người được vị kia đích thân sắp xếp bên cạnh chăm sóc cậu.

Đôi khi cô nhóc này còn là gián điệp, báo cáo cuộc sống hàng ngày của cậu cho người kia. Bạch Du dẫu biết nhưng không vạch trần.

Cậu đối với việc giám sát này đương nhiên không vui vẻ gì cho cam, nhưng cậu chẳng hề có ý ghét bỏ An Thư.

Nói cho cùng cũng là vì miếng cơm manh áo, nhiệm vụ của sếp lớn cô nhóc ấy căn bản cũng không thể không nghe theo.

Làm việc cùng nhau lâu như thế, Bạch Du biết An Thư đối với cậu rất thật tâm, cô căn bản là thân bất do kỷ.

Nhưng… Thỉnh thoảng Bạch Du vẫn nhân cơ hội ‘trừng phạt’ cô bé này một chút.

Giả dụ như bây giờ. Cậu hoàn toàn tỉnh táo lại cứ giả vờ ngủ, nằm ở đó bất động nghe cô bé gọi mình liên hồi.

Thấy giọng cô bé ngày càng khẩn trương, lại không dám lay mình. Cảm thấy như này quả thực có chút đáng thương, Bạch Du mới quyết định tạm dừng trêu chọc trợ lí của mình, mở bịt mắt đáp lời:

‘‘Được rồi. Anh dậy rồi đây. Chúng ta đi thôi!’’

An Thư thấy cậu cuối cùng cũng thức giấc thì lập tức vui vẻ, không còn chút gì vẻ đáng thương của vừa nãy.

Hai người lên xe bảo mẫu trở về khách sạn.

Bạch Du thả hồn nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài. Ánh hoàng hôn phủ lên những toà nhà cao tầng, nhớ đến dự định sắp tới của mình, cậu càng muốn nhìn thật rõ thành phố này, ghi nhớ thật kĩ nó…

Hai người Bạch Du cùng An Thư trở về khách sạn.

Bạch Du vốn là diễn viên nổi tiếng, đương nhiên không hề thiếu thốn tiền bạc. Nhưng kì lạ thay cậu lại không mua lấy một bất động sản nào, cũng không có lấy một căn nhà, mà chỉ luôn nghỉ chân tại khách sạn.

Đương nhiên việc gì thì cũng có lí do của nó.

Những khách sạn Bạch Du ở, đều là chi nhánh của người kia. Mỗi một khách sạn như thế sẽ có một phòng đặc biệt, chỉ để dành riêng cho Bạch Du. Phòng định kì được dọn dẹp, lúc nào cũng sẵn sàng chào đón chủ nhân của nó quay trở lại. Căn phòng nơi hai người đang đứng cũng là loại như thế.

An Thư vừa cất gọn đồ đạc của cậu vừa nói về lịch trình:

""Ngày mai là buổi trao giải Nhan Ca, trang phục Giang tổng chuẩn bị riêng cho anh đã được đưa đến. Em sẽ giúp anh sắp xếp ổn thỏa.Tối nay… Ờm… Anh có thể thoải mái hoạt động tự do."

An Thư đang nói không ngừng, nhưng khi nhắc đến chủ đề kia, lại bắt đầu ngắc ngứ không tự nhiên.

“Còn về giải thưởng thì chúng ta chắc chắn không cần lo rồi. Em tin anh sẽ đoạt được thêm một chiếc cúp nam chính nữa mà thôi. Hi!”

""Khéo miệng!"

Cậu giả vờ không thấy vẻ ngại ngùng cùng khoảng ngập ngừng kia của An Thư.

Không cần nghĩ cũng đoán ra được vị kia đang có mặt ở khách sạn này, hơn nữa còn đánh tiếng với An Thư muốn cậu đến, nên vị trợ lí này mới có vẻ mặt ngại ngùng như thế.

‘‘An Thư, em biết Giang tổng ở phòng bao nhiêu không?’’ - Bạch Du hỏi.

‘‘Dạ, phòng vip 2503.’’ - An Thư biết mình quá lộ liễu nên đã bị anh nhìn ra, đành thành thật khai báo.

""Giờ em có thể tan làm. Tối nay cứ nghỉ ngơi đi, có gì anh sẽ thông báo sau cho em được không?"

""Dạ! Vậy nếu có việc anh cứ báo em nhé."

Cô vừa đi, Bạch Du liền ngã xuống giường, lười nhác dụi người vào chăn bông mềm mại, nằm bất động ở đó. Khi tưởng chừng Bạch Du đã bắt đầu vui vẻ với những giấc mộng tuyệt đẹp luôn rồi thì cậu lại bật dậy.

Bạch Du lôi ra một chiếc thẻ sim điện thoại được giấu trong mặt dây chuyền hình thần tài cậu luôn đeo trên người. Cậu thay vào điện thoại, bắt đầu gọi điện thoại…

Không biết bao lâu sau Bạch Du đã tắm rửa sạch sẽ, chọn một bộ quần áo thật đẹp. Cậu bước vào thang máy và ấn số tầng lầu nọ.

Việc sắp xếp khách sạn như này là thực chất là do Bạch Du đề xuất. Vừa thích hợp với tính chất công việc phải di chuyển nhiều nơi để đóng phim của cậu, vừa thích hợp để hai người gặp nhau.

Bạch Du từ đầu vẫn luôn ở khách sạn nên dù cậu và người kia cùng xuất hiện ở cùng một khách sạn cũng sẽ không sợ hiềm nghi.

Hơn nữa những khách sạn dưới quyền hạn của vị ấy đương nhiên sẽ không có tình huống bất trắc, còn có thể dễ dàng kiểm soát.

Tiếng thang máy mở ra cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch Du. Cậu nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là mười một rưỡi tối…

Có lẽ vị ấy đã chờ cậu cũng đã được một lúc lâu rồi. Lịch trình của hắn bình thường đều kết thúc trước mười giờ.

Bạch Du nghĩ đến người bình thường luôn lãnh cảm như hắn sẽ có vẻ mặt mất kiên nhẫn; đôi mắt nhìn cậu tràn đầy du͙© vọиɠ; cậu lại có chút thích thú.

Tâm trạng vui vẻ, cậu tra vân tay mở cửa, miệng còn ngân nga vài câu hát đang thịnh hành gần đây.

Cửa mở ra. Tiếng hát kia đột ngột ngưng bặt, thay vào đó là vài âm thanh đỏ mặt lạ lùng ẩn hiện trong gian phòng rộng lớn yên tĩnh.

""Giang tổng… Ha… Giang Dư Trì… Ưm!"

Bạch Du bị người nọ đột ngột ép vào tường, cắn xé môi.

Hắn nắm lấy gáy Bạch Du, lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào trong như muốn nuốt lấy toàn bộ cậu, lại như đang muốn trừng phạt vì đã để hắn chờ đợi.

Một phút một giây cũng không có ý định cho cậu giải thích.

Giang Dư Trì hung hăng hôn Bạch Du. Cũng không rõ qua bao lâu, chỉ biết lúc hắn buông Bạch Du ra, cậu đã bủn rủn tay chân, thần trí mơ màng.

Cậu cật lực hít thở, cả người phải dựa vào hắn để không ngã xuống, không rõ là do thiếu dưỡng khí hay do thần trí bị lửa tình của hắn thiêu đốt.

""Tiểu yêu tinh, em rõ ràng sáu giờ đã về khách sạn nhưng giờ mới đến, đây là cố ý để tôi đợi sao?"

Giang Dư Trì ghé sát bên tai Bạch Du nói, thanh âm nam tính đầy quyến rũ ấy khiến cậu chỉ muốn cả đời cùng hắn trầm luân trong bể tình.

Dù trông vẻ mặt Giang Dư Trì có điểm lạnh lùng, nhưng giọng điệu ấy của hắn, Bạch Du biết người này không hề tức giận, chỉ là làm ra vẻ doạ cậu thôi.

Cậu đưa hai tay choàng lên, ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình hôn lên trán, lại mổ thêm hai cái vào hai bên mặt.

Thần kì là sau ba tiếng ‘chụt’ vang lên, vẻ mặt Giang Dư Trì quả thực thoải mái lên không ít.

‘‘Giang tổng! Anh sao có thể nghi ngờ sự chuyên nghiệp của bạn giường thân ái tôi đây như vậy? Oan ức quá à… Hứ!’’ - Bạch Du giả vờ đau lòng muốn ăn vạ lại hắn.

Giang Dư Trì sao có thể không nhìn ra con cáo nhỏ nhà mình đang ăn vạ, nhưng hắn không vạch trần cậu. Hắn muốn xem cậu diễn trò gì, xem cậu có thể dỗ hắn như thế nào rồi mới tính đến chuyện trừng phạt. Cũng có thể nhân dịp này dùng thử vài đồ chơi tình thú trợ lí mới tìm được cho hắn…

""Vậy nói xem em oan ức điểm nào?"

Bạch Du ngả đầu lên l*иg ngực Giang Dư Trì, ngón tay vân vê lên l*иg ngực cứng rắn của hắn rồi nói:

‘‘Chính là do chuyến bay kéo dài quá lâu, tôi mong manh dễ vỡ như thế đương nhiên sẽ thấy mệt muốn xỉu rồi. Mệt thì sao? Thì tôi sẽ không thể làm một bạn giường năng động, nhiệt tình được. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự chuyên nghiệp của tôi, anh biết đó, tôi làm gì cũng rất kính nghiệp!’’

""Nên?"

Hắn mặt không đổi sắc khom lưng bế ngang người Bạch Du lên, thong thả đi đến ghế sofa rồi để cậu ngồi trên đùi mình. Giữa hai người hoàn toàn chặt chẽ, không chút khoảng cách.

Từ đầu đến cuối mắt hắn không hề dời người đang liến thoắng trong vòng tay của mình.

Bạch Du với loạt hành động của Giang Dư Trì không mảy may kinh ngạc, dường như đã quen thuộc,vẫn tiếp tục năng nổ bào chữa cho bản thân như thường.

""Thế nên tôi phải nghỉ ngơi, chăm sóc bản thân thật tốt, giữ vững phong độ. Nếu vô ý làm anh không hài lòng, vậy thì quá không chuyên nghiệp rồi." - Cậu vừa nói vừa kết hợp biểu cảm xụ mặt, nom rất uất ức.

""Ừm. Em nói đúng."

Giang Dư Trì nhìn cậu tỏ vẻ đáng thương, cảm thấy có chút đáng yêu, ngay cả ngang ngược ăn vạ lại hắn cũng có thể hùng hồn như thế, đúng là chỉ có cậu mà thôi.

‘‘Vậy nên… Bỏ qua cho tôi nhé?’’ - Cậu ngẩng lên, mặt đối mặt với hắn, hai mắt chớp chớp, giọng còn có chút ngập ngừng.

Vui vẻ qua đi Bạch Du mới nhớ đến những lần trừng phạt trước của hắn. Giang Dư Trì mỗi khi lăn giường cùng cậu quả thực quá mạnh bạo, quá kí©h thí©ɧ luôn đó.

Sướиɠ thì có sướиɠ, thích thì có thích, nhưng lần nào cậu cũng tưởng mình thật sự trở thành tiểu thụ đầu tiên chết vì lăn giường. Đúng thật vẫn có chút hơi… Rén!

""Không thể, thời gian của tôi rất quý giá, vẫn phải phạt."

Dường như không thể tin mình lại ăn vạ thất bại, Bạch Du cầm lấy tay Giang Dư Trì lắc lắc.

""Tại sao không thể chứ? Anh đã nói thấy tôi đúng mà!"

‘‘Em nên báo trước cho tôi.’’

""À thì… Tôi có bất ngờ cần chuẩn bị cho anh nên quên mất mà…"

""Bất ngờ?" - Một bên mày của Giang Dư Trì dướn lên, có thể thấy hắn thực sự đã có hứng thú.

Bạch Du thấy vậy, từ bé mèo ủ dột đáng thương lập tức trở thành bộ dáng hồ ly tinh câu dẫn, cười đến mê hoặc lòng người.

Bạch Du đứng dậy, rời khỏi lòng hắn, quay người thong thả bước về phía giường, trông cứ như đang nhún ngảy. Cậu vừa đi vừa cởi từng nút của chiếc áo khoác dài đến đầu gối kia.

Cậu khom lưng cởi ra chiếc nút áo dưới cùng, từ góc nhìn của Giang Dư Trì, khung cảnh quả là muốn có bao nhiêu đặc sắc liền có bấy nhiêu.

Khi Bạch Du rũ bỏ chiếc áo khoác, lửa dục của hắn lập tức bùng cháy dữ dội. Giang Dư Trì giờ phút này không còn cần biết lí trí ra sao, không còn nhớ nổi trừng phạt gì đó, hắn chỉ muốn làm chết người trước mắt.

Bạch Du bên trong không mặc quần áo. Trên người cậu giờ chỉ có một bộ đồ lót ren… Đây lại thuộc loại đồ lót mảnh.

Nói miễn cưỡng thì nó là đồ lót. Chứ mấy miếng vải nhỏ xinh mỏng manh ấy không hề làm đúng chức năng căn bản của đồ lót. Cái cần che hoàn toàn không che được gì. Bộ đồ lót màu đen huyền xuất sắc đem làn da trắng nõn, búng ra nước của cậu nổi bật lên vô cùng bắt mắt .

Hai trái cherry hồng hào hay quả đào mọng nước chín muồi, tất cả đều đang gọi mời Giang Dư Trì đến thưởng thức.

Dù ngượng ngùng đến mấy khi bị Giang Dư Trì nhìn chằm chằm, cậu vẫn cố giữ vẻ mặt nghênh ngang câu dẫn người ta.

Bạch Du ngồi lên giường vắt hai chân lại, cố ý cắt đứt tầm nhìn của hắn rồi lại đột ngột mở ra phô bày toàn bộ. Cậu hướng người về phía hắn, ngón tay khıêυ khí©h di chuyển xung quanh, mơn trớn hời hợt.

Mỹ miều lại tà mị. Giang Dư Trì thành công bị Bạch Du mê hoặc, từng bước theo đến bên cậu.

Hắn đưa tay giữ chặt lấy bàn tay nghịch ngợm kia, không cho cậu tiếp tục hoành hành đảo lộn tâm trí hắn nữa.

""Thích không Giang tổng?"- Giọng điệu của cậu ngả ngớn lại tinh nghịch, vô tình trở thành móng nhỏ cào loạn tâm can hắn, ngứa ngáy vô cùng.

Giang Dư Trì không trả lời, hắn lấy một tay khác, theo lối vừa rồi của cậu vuốt ve qua lớp ren.

Nhưng với tính tình nghịch ngợm của Bạch Du làm sao dễ dàng để Giang Dư Trì ăn đậu hũ của cậu như vậy. Cậu liền lấy tay còn lại bắt lấy tay hắn, lặp lại lời vừa rồi:

""Thích không? Giang. Dư. Trì."

Bị cậu phá rối, hai bên mày Giang Dư Trì lập tức chụm lại. Hắn biết nếu không trả lời tiểu càn rỡ này thì cậu còn tiếp tục quậy.

Giang Dư Trì đành phải thuận theo cậu, khó khăn lên tiếng, giọng nói khản đặc như đang kìm nén điều gì đó.

""Thích!" - Một từ khó khăn bật ra từ bờ môi mỏng của Giang Dư Trì.

Bạch Du ghé tai Giang Dư Trì thì thầm, lại cố tình kéo dài âm điệu, ý đồ rõ ràng là muốn khıêυ khí©h hắn. Cậu nói:

‘’ Vậy đến đây… Làm chết tôi đi!"