Chương 50 : Hắn khóc rồi

‘’ Giang Dư Trì ? Sao … anh lại … ‘’ .

Bạch Du vừa mở mắt , cảnh tượng này đã đập vào mắt cậu .

Giang Dư Trì … Hắn đang khóc …

Người đàn ông của cậu mạnh mẽ đến như thế , tưởng chừng như nếu ngày mai là tận thế , hắn cũng chẳng mảy may để tâm , vậy mà lại đang rơi lệ .

Bộ dạng khi khóc của Giang Dư Trì chẳng có chút khó coi nào .

Những giọt lệ chảy xuống khuôn mặt góc cạnh , cùng đôi mắt đầy tia máu , làm cho người ta thấy bi thương khó tả .

Giang Dư Trì bị ’ cái chết của Bạch Du kí©h thí©ɧ ’ , tâm trí mơ hồ , trong đầu chỉ còn suy nghĩ đã đánh mất cậu vĩnh viễn .

Ngay cả khi nghe thấy Bạch Du lên cất tiếng cũng chẳng khiến Giang Dư Trì thanh tỉnh , hắn cứ như cái xác không hồn , hai cánh tay cứng rắn ôm lấy cậu .

‘’ Giang Dư Trì … Đừng khóc mà … ‘’ - Bạch Du cuống quýt dỗ dành , nhưng hắn cứ như ở thế giới riêng , cậu gọi thế nào cũng không tỉnh táo trở lại .

Thời gian hôn mê , thể lực Bạch Du đã suy giảm không ít . Ngay cả chất độc vấn luôn cân bằng trong cơ thể cũng trở nên bất ổn .

Do thể chất đặc biệt của bản thân , Bạch Du bắt buộc phải bổ sung những chất cực độc khác vào cơ thể để trung hoà những chất độc trước đó .

Có điều để cơ thể tiếp nhận chất độc mới không phải quá trình dễ dàng , thậm chí còn có chút doạ người .

Chính vì lí do này , Bạch Du ngoài yêu cầu Leonard mang chất độc cần thiết tới , cậu không muốn để cho Leonard và Giang Dư Trì trông thấy bộ dạng của mình lúc chất độc phát tác .

Không chỉ là co giật , thổ huyết , thậm chí còn có thể rơi vào tình trạng chết giả . Giang Dư Trì chính là đã bị bộ dạng chết cứng ấy của cậu doạ đến ngốc rồi .

Vốn dĩ từ đầu giấu diếm Giang Dư Trì là để hắn không lo lắng , không nghĩ tới vẫn xảy ra tình huống như vậy.

Bạch Du cảm thấy áy náy cùng xót xa như muốn trào ra khỏi l*иg ngực .

Cậu đáp lại cái ôm mạnh mẽ kia , lại dịu dàng hôn lên đôi môi của hắn .

Ban đầu là những mơn trớn nhẹ nhàng , sau đó Bạch Du dứt khoát cậy đôi môi mỏng nhạt kia ra , xâm nhập vào bên trong , cuốn lấy lưỡi hắn triền miên .

Môi lưỡi nô đùa , vờn nhau qua lại , truyền cho nhau nhiệt độ nóng bỏng của đối phương .

Nhìn đi , cảm nhận đi , Giang Dư Trì , em vẫn ở đây mà .

Giang Dư Trì từ thế bị động , được nhiệt độ , xúc cảm thân quen truyền tới , hắn cầm lấy gáy của cậu , đẩy cho nụ hôn sâu hơn .

‘’ Du Du … Em đừng rời xa tôi … Tôi không cho phép … ‘’ .

Giang Dư Trì tuy không còn bộ dạng bất động như kẻ ngốc nhưng vẫn đắm chìm trong nỗi đau , thần trí mơ màng bắt đầu lẩm bẩm .

‘’ Được . Em không đi đâu hết ‘’ .

Giang Dư Trì nói thì Bạch Du sẽ ở bên cạnh đáp lại , ôm hắn nhẹ nhàng vỗ về .

Sao cậu có thể rời đi được chứ ? Cậu không nỡ .

Cả đời này đã định Bạch Du chỉ có thể thuộc về Giang Dư Trì mà thôi .

Cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta .

.

Không biết qua bao nhiêu lâu , không gian xung quanh chỉ toàn là bóng tối .

Giang Dư Trì thoát khỏi sự bi thương vô tận , hắn muốn đem Bạch Du rời đi .

Đi đâu cũng được . Hắn chỉ muốn ở cùng cậu …

Nhưng lúc này Bạch Du cũng tỉnh giấc theo , cậu dụi vào lòng hắn làm nũng , thanh âm ngọt ngào cất lên , theo thói quen đáp lại :

" Dư Trì , em vẫn bên cạnh mà " .

Bước chân Giang Dư Trì sững lại .

Liệu có phải hắn đã bị cái chết của cậu làm cho thật sự phát điên rồi không ? Tại sao bây giờ hắn lại nghe thấy giọng nói của cậu ?

" Du Du … " .

" Em ở đây mà . Em không bao giờ rời xa anh đâu " .

Bạch Du đặt lên gò má còn ươn ướt lệ của Giang Dư Trì một nụ hôn mềm mại .

Xúc cảm dịu êm , ấm áp khó tả .

Giang Dư Trì cất bước vội vàng , đem Bạch Du áp lên giường.

Mặc kệ là ảo giác hay là giấc mơ đẹp , miễn là có Bạch Du , hắn tình nguyện chìm đắm trong đó .

Giang Dư Trì như dã thú mất kiểm soát , hắn xé rách áo chiếc áo trên người Bạch Du , mạnh mẽ xoa nắn người cậu .

Hắn đưa bờ ngực nhỏ nhắn mịn màng đến miệng , hàm răng trắng đều cắn lên đó , lưỡi mυ"ŧ mát đưa qua lại như muốn tận hưởng trọn vẹn hương vị .

Giang Dư Trì không hề kiềm chế , lực đạo như muốn đem Bạch Du nuốt trọn vào bụng .

Hai tay hắn đã di chuyển xuống địa phương phía dưới , ngón tay đưa vào huyệt đạo bắt đầu nới lỏng .

Bạch Du bị Giang Dư Trì ngấu nghiến , chẳng những không đau đớn , còn tận hưởng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hắn đem lại .

Đã lâu hai người không gần gũi , cậu khó tránh khỏi nhạy cảm . Từng tấc da bị hắn chạm vào chẳng khác gì tẩm xăng thiêu đốt .

Giang Dư Trì nới lỏng xong xuôi , liền gấp gấp dùng ** *** nóng bỏng của mình xâm nhập vào bên trong cậu .

Hai tay đan vào nhau , Giang Dư Trì cứ như vậy dùng tiểu Dư Trì ra vào bên trong Bạch Du , bên tai cậu cứ khẽ thì thầm:

" Em là của tôi , của tôi mà thôi ".

Bên dưới Bạch Du vốn đã lâu không giao hợp , khe nhỏ ép Giang Dư Trì trong không gian nóng ẩm ngọt ngào .

Giang Dư Trì hoàn toàn không cho Bạch Du thời gian hít thở , hắn điên cuồng đâm vào điểm sung sướиɠ sâu bên trong .

Ngay cả khi Bạch Du phát tiết , tiểu Dư Trì cũng bướng bỉnh chẳng chịu bỏ cuộc , chăm chỉ làm cậu không ngừng .

Bên dưới điên cuồng tấn công , bên trên cũng không ngừng xâm nhập .

Bạch Du muốn hít thở cũng không xong , dưới sự tấn công mãnh liệt kia , chỉ có thể kiên cường bám lấy cổ Giang Dư Trì để bản thân không trôi theo dòng chảy kɧoáı ©ảʍ vô tận .