Chương 16: Liếʍ láp ngón tay khıêυ khí©h mật hoa tuôn trào dâʍ ŧᏂủy̠.

Cô xếp đồ ăn nhanh vào tủ lạnh, sau đó để đồ tươi sống vào bồn và bắt đầu cắt rửa.

- Tôi có mua một ít thịt và tôm tươi. Cậu muốn ăn món gì?

Giọng cô hòa cùng tiếng nước ào ào vang lên trong không gian tĩnh lặng. Khi cô nghĩ cô chỉ là đang hỏi cho có lệ và có lẽ cậu ta cũng không nghe thấy gì, thì bên tai trái cô, hơi thở nam tính chầm chậm phả vào da thịt non mềm khiến da gà cô chạy dọc sống lưng.

- Chị nấu gì, tôi đều sẽ muốn ăn.

Hai tay cậu ta đặt lên thành bếp, giam người cô ở giữa, khom người nói như thở vào vành tai mẫn cảm của cô . Tư thế hiện tại có bao nhiêu mờ ám, cô nghĩ với tính cách ngông cuồng của cậu lâu nay, chắc không phải là đang cố tình quyến rũ cô đi?

Trái tim đập loạn vì tư thế hiện tại, lại đang suy tính suy nghĩ của cậu ta rốt cuộc là gì, hậu quả của việc không tập trung là dao đang cắt quả ớt chuông trên tay không cẩn thận đi sâu vào da thịt non mịn. Dòng máu đỏ nóng hổi cứ thế tuôn ra.

Đợi đến lúc cô kịp hoàn hồn lại, ngón tay thon nhỏ đã cảm nhận được sự ẩm ướt mềm mại của đầu lưỡi vây quanh. Một vài dòng máu đỏ chảy dọc xuống ngón tay trắng nõn, chiếc lưỡi dài đuổi theo liếʍ láp từ dưới dần lên trên, dòng máu đỏ nổi bật trên làn da được thay thế bằng sự trơn bóng của nước bọt.

Đầu ngón tay không biết là vì vết thương hay do môi lưỡi của cậu ta mà cảm giác nóng cháy như bị thiêu đốt. Ngón tay cô không ngừng phát run.

Đầu lưỡi mềm mại cứ thế đảo quanh ngón tay cô, len vào miệng vết thương liếʍ láp, mυ"ŧ sạch những giọt máu tanh ngọt vừa rỉ ra.

Động tác môi lưỡi uyển chuyển. Kết hợp với khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Thân hình hoàn hảo. Làn da trắng nõn. Thật quyến rũ không từ nào diễn tả nổi. Giống như một ma cà rồng hút máu với chiếc răng nanh ẩn hiện cực kì đẹp trai mà cô đã từng mê mẩn trong bộ tiểu thuyết nổi tiếng Chạng Vạng khi học cấp hai...

Đôi mắt một mí sắc nét, lông mi đen nhánh thật dài.

Tròng mắt đen sâu thẳm như khảm sâu cô lạc lối. Đôi mắt cậu vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô. Như loài báo đêm cực kì nguy hiểm ẩn trong bóng tối quan sát từng nhất cử nhất động của con mồi, chờ thời cơ lao tới ăn sạch sẽ nó.

Mà con mồi đó không ai khác ngoài cô.

Môi cô run rẩy, tim không kiềm chế nổi mà tăng nhanh tốc độ. Hô hấp vô thức trở nên gấp gáp.

Sự mập mờ này khiến trái tim già nua của cô không thể chịu nổi.

Cảm giác ẩm ướt tê dại từ đầu ngón tay lan ra toàn thân,chạy dọc sống lưng thành công khiến khe hẹp mềm mại nơi nào đó rỉ ra mật hoa thấm đẫm cả một vùng.

Thật xấu hổ.

Cô lại có phản ứng với một tên nhóc là em trai trên danh nghĩa... Sống tới chừng này lại để thằng nhóc ấy dẫn dắt cảm xúc một cách dễ dàng không tưởng...

Cậu ta... Lần này quay trở lại, sao lại trở nên hư hỏng như vậy...

Khi cậu ta buông ngón tay cô xuống, máu cũng đã ngừng chảy.

Quả thật cách cầm máu này cũng rất hữu hiệu.

Cậu ta còn đưa chiếc lưỡi đảo quanh mép môi như thể vừa ăn xong một món mỹ vị nào đó.

Có lẽ tinh thần cô vẫn chưa hết hoang mang. Chỉ nghe loáng thoáng cậu ta cười cợt cô.

- Chị thật ngốc.

Phải, cô thật ngốc.