Chương 8: Thời gian để nhớ còn không đủ, sao có thể hận..?

Hà San San thật không ngờ, một Uông Vỹ cao ngạo, chưa bao giờ biết nói lời ngọt ngào, yêu thương hay nhớ nhung... Một Uông Vỹ cô mất 2 năm trời đeo đuổi kiệm lời như vàng... Một Uông Vỹ năm năm trước cô tàn nhẫn chọn cách bạo lực lạnh, chọn cách rời đi không một lí do rõ ràng... Anh ấy, lại có thể dẹp bỏ đi tự tôn của mình... Đáng lẽ ra anh nên hận cô nhiều hơn, chất vấn cô nhiều hơn mới phải...

Đôi mắt cô đỏ hoe, vội xoay mặt sang hướng khác để lảng tránh ánh mắt anh.

Uông Vỹ không nói gì. Đầu ngón tay chậm rãi xoa nhẹ lên gương mặt cô, rồi lướt xuống vai cô, cuối cùng đan vào ngón tay mảnh khảnh, sau đó kéo cả người cô vào lòng.

Cằm anh dựa nhẹ trên đỉnh đầu cô, giọng anh chầm chậm vang lên...

- Anh từng nghĩ anh sẽ hận em nhiều hơn. Nhưng hơn hai ngàn đêm cô độc nghĩ về em... Một ngày nụ cười, một ngày ánh mắt, một ngày mái tóc, một ngày nụ hôn của em... Anh nhận ra, ngần ấy thời gian đối với anh còn không đủ để nhớ em, sao có thể hận..?