Chương 12: Cởϊ qυầи lót xuống được không, nếu không sẽ bị ướt

Cầm thẻ phòng, lên thang máy.

Trình Ấu không dám nhìn Phó Cẩn, sợ bị sự nóng bỏng trong mắt anh thiêu đốt, cũng không muốn để cho anh nhìn thấy du͙© vọиɠ mãnh liệt mà mình che giấu trong đáy mắt. Hai người nắm tay nhau dùng sức đến nỗi xương cốt cũng lộ ra.

Trên hành lang không có một ai, đèn hành lanh mờ nhạt kín đáo phát ra không khí mập mờ. Dừng trước phòng 409... Trình Ấu nhìn thấy số phòng phản ứng đầu tiên chính là cũng may không phải là 419 (for one night – tình một đêm), nếu không thì ý nghĩa của tình một đêm thật sự quá mục nát.

Cà thẻ cửa, tích tích hai tiếng cửa mở ra, còn chưa thấy rõ trong phòng sắp đặt như thế nào đã bị ấn trên cánh cửa, lửa nóng đè ép hôn xuống, gặm cắn lẫn nhau, khuấy động, dùng tất cả sức lực toàn thân lao vào cái hôn giông bão.

Phó Cẩn ý thức được nếu tiếp tục như vậy, không cẩn thận thì sẽ vượt ranh giới, quyến luyến không thôi liếʍ cánh môi của tiểu nữ nhân đang choáng váng, phảng phất hương thơm của mật ong, kìm nén thở hổn hển, "Anh đi vào... giải quyết một lát, chờ anh một chút." Xoay người muốn vào nhà vệ sinh.

Nói như vậy, nhưng tìиɧ ɖu͙© trong mắt anh Trình Ấu làm sao thấy không hiểu, kéo tay của anh, ấp úng nói, "Em có thể... giúp anh, anh khó chịu như vậy, em cũng không tốt hơn. Anh biết đó, có rất nhiều biện pháp mà... Không nhất định phải... đi vào mới được."

Ánh mắt phiêu lãng khắp nơi, không dám nhìn thẳng anh. Đã quên xem từ chỗ nào, thích một người, thì đối mặt cũng không có can đảm, nhìn một chút, cũng xấu hổ không ngừng cười được.

Phó Cẩn không rõ cảm xúc kỳ lạ này là gì, dù sao bọn họ vẫn còn nhỏ, "Em chắc chắn?"

"Em rất chắc chắn." Trình Ấu thề chân thành, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt anh. Anh tốt như vậy, đáng giá để em làm như thế.

Vì thế, nửa giờ trước vừa mới mặc quần áo, nửa giờ sau lại cởi ra. Trong quá trình này, suy nghĩ duy nhất của Trình Ấu chính là, làm sao Phó Cẩn biết cởi lại còn thuận tay như vậy. Phó Cẩn chỉ dám ôm lấy Trình Ấu từ phía sau, anh tin tưởng sự tự chủ của mình, nhưng không dám tin sức chống cự của Trình Ấu. Hai thân thể trần trụi dựa sát vào nhau, hai người không nén nổi cùng phát ra một tiếng than.

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng xuyên qua đôi chân đang khép kín của Trình Ấu, cứ kẹp như vậy, Phó Cẩn cũng suýt chút nữa thoải mái đến bắn ra, côn ŧᏂịŧ xao động chọc hoa huyệt cách qυầи ɭóŧ màu đen nhỏ, hôn nhẹ cần cổ của cô gái, dựa vào bên tai cô, khàn khàn bảo, "Cởϊ qυầи lót xuống có được không, nếu không sẽ bị ướt."

"Được." Thật ra thì đã sớm ướt, chỉ là một cái cớ để xé bỏ mảnh vải cuối cùng.

Trình Ấu khom người ngượng ngùng từ từ cởϊ qυầи lót ra, nào ngờ hình ảnh cái mông nhỏ vểnh lên chọc cho Phó Cẩn một trận khí huyết dâng trào, thầm nhủ trong lòng cái loại niệm chú từ tâm, Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh (1) cũng vô ích, trong lòng có chút hối hận vì đã thuê phòng, tự động kiềm chế ở trước mặt Trình Ấu lại kém như vậy.

[(1) Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh (phiên latinh từ Phạn ngữ: Prajñā Pāramitā Hridaya Sūtra, Prajnaparamitahridaya Sutra; Anh ngữ: Heart of Perfect Wisdom Sutra, tiếng Hoa: 般若波羅蜜多心經; âm Hán Việt: Bát nhã ba la mật đa tâm kinh) còn được gọi là Bát-nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền tông. Nó cũng là kinh tinh yếu của bộ kinh Đại Bát Nhã gồm 600 cuốn.

Kinh này được hầu hết các Phật tử tại Việt Nam, Triều Tiên, Nhật Bản, Tây Tạng, và Trung Quốc biết đến và rất thường dùng trong việc đọc tụng]

Dưới quần tiểu huynh đệ đã không kìm được gật đầu như giã tỏi, nổi giận đùng đùng muốn đâm vào mật huyệt thơm mát hấp dẫn.

Du͙© vọиɠ là ma quỷ, nếu trầm luân trong bể dục sẽ không phụ trách với cô, ít nhất phải đợi đến khi 16 tuổi. Vừa nghĩ như thế, cũng chỉ là đợi một hai năm là được rồi. Nhưng vẫn có thể chạm vào nó, trông Trình Ấu thẹn thùng hình dáng nhỏ nhắn trả lời, một chút không rõ ràng ôm lấy cô lần nữa, lửa nóng to lớn kia chọc vào khe hở của bắp chân mịn màng, thỉnh thoảng ma sát trúng cánh hoa giữa tiểu huyệt, đồng thời bàn tay nhào nặn vân vê ngực nhỏ ở phía trên.

Qua quá trình này là một lần hôn sâu nữa, cho đến khi bắp đùi non không chịu nổi va chạm của hạ thân vội vã bắn ra. Trong lòng Phó Cẩn cả kinh, ngắn ngủi chỉ trong mười phút liền bắn ra, cái này làm cho anh có chút đả kích, Ngày thường khi suy nghĩ đến Trình Ấu tự an ủi cũng không có nhanh như vậy đâu, giận dỗi một hồi, khiến cho Trình Ấu nhìn thấy dáng vẻ mình không được rồi.

Để dời đi sự chú ý, anh quyến định tiến hành thực hiện lời hứa của mình, khiến cho Trình Ấu từ bánh bao nhỏ trở thành bánh bao lớn.

Mặc dù bình thường có những phế liệu đồi trụy trong đầu, nhưng đến khi thực chiến Trình Ấu lại hoảng sợ, lúc này cô chỉ hy vọng Phó Cẩn nhanh lên một chút làm xong, quả thật ngượng chịu không chịu được, cũng không có chú ý đến biểu tình u ám của Phó Cẩn. Trước ngực hai luồng nhũ, một bên bị anh dùng tay chiếm lấy, một bên bị anh mυ"ŧ vào. Quầng nhũ hoa đậm màu hồng nhạt, đầṳ ѵú càng biến đổi cứng lên.

Phó Cẩn chỉ lo vuốt ve hai tiểu đoàn tử trắng nõn, trái lại hạ thân không có hành động gì. Trên thịt nhũ đầy nước bọt trong suốt, trông anh như trẻ con hút sữa, Trình Ấu không chịu được nâng tay lên che mắt mình, không nghĩ tới kɧoáı ©ảʍ trước ngực ngày càng mãnh liệt hơn, chỗ tư mật không tự chủ được khép chặt thư giản.

Nửa giờ sau, Phó cẩn xác nhận hôm nay đã xoa bóp hai luồng tròn trịa đủ rồi, mới khó khăn bỏ qua cho người đã biến thành chim cút Trình Ấu.

Một phòng im lặng, hai người yên tĩnh nằm trên giường hồi lâu, nghỉ ngơi đủ rồi mới ra khỏi khách sạn. Trình Ấu cảm thấy qυầи ɭóŧ ướt nhẹp đặc biệt khó chịu, nhìn Phó Cẩn đầu mày khóe mắt đều mang tiếng cười, liền không nói gì.

Phó Cẩn toàn thân vui vẻ, tâm tình tốt về đến nhà thấy Trần Vũ Ngưng ngồi trong phòng khách liền biến mất hơn nửa, nhíu mày hoàn toàn làm như không nhìn thấy cô ta.

Trần Vũ Ngưng bị Phó Cẩn bỏ lại giữa đường nên rất tức giận, hiện giờ nhìn anh, anh cũng chẳng thèm nhìn cô ta, "Anh Cẩn, ông nội tìm anh."

Hướng về phía Trần Vũ Ngưng đang bắt chuyện thân thiết Phó Cẩn không đặc biệt cau mày, cũng không nói điều gì bước vào phòng Phó lão gia tử.

Phó lão gia tử thấy anh đi vào ở phía dưới, tiếp tục lật cuốn sách đã ố vàng trên tay, "Nghe nói con kết giao bạn gái, không nên cùng với một số người không đứng đắn ở chung một chỗ."

Không ngờ đến lão gia tử cũng không vòng vo, Phó Cẩn trầm tư một chút, "Đúng là con có bạn gái. À, đúng rồi cha cô ấy ông cũng biết, Trình thị trưởng."

"Con gái Trình thị trưởng..." Phó lão gia tử hơi bị nghẹn họng, vang lên những lời Trần Vũ Ngưng đã nói với ông. Không ngờ cô ta mới còn trẻ mà đã thích làm trái phải lẫn lộn (TN: gây xích mích.)

"Con xin ông nội đừng can thiệp quá nhiều, cô ấy đối với con cũng như sức nặng của bà nội trong lòng ông." Câu chuyện Phó lão gia tử yêu sâu sắc bà nội Phó nghiễm nhiên được biết đến rộng rãi, nghe thấy Phó Cẩn nói như vậy, ông nội Phó có chút ngẩn ra.

Phó Cẩn cúi người chào, mở cửa đi ra ngoài. Để lại Phó lão gia một mình kinh ngạc nhìn cuốn sách ố, tay già nua sờ một tấm hình, lẩm bẩm bảo: "Yến Lâm, tiểu Cẩn giống như đã thừa nhận một người."

Một mực ở góc tường nghe lén Trần Vũ Ngưng thấy Phó Cẩn đi ra, lập tức giả vờ như đang đi lang thang. Phó Cẩn bật cười một tiếng, "Cô có biết mười tám tầng địa ngục tầng thứ nhất là gì không?"

Trần Vũ Ngưng ngay lập tức cảm thấy không hay, anh đây là ý gì? "Không biết."

Phó Cẩn lãnh ngạo từng câu từng chữ đầy ớn lạnh nói, "Mười tám tầng địa ngục tầng thứ nhất chính là địa ngục rút lưỡi: Hễ là người trên đời, gây xích mích chia rẽ, phỉ báng hại người, miệng lưỡi trơn tru, khéo léo tranh cãi, nói láo gạt người. Sau khi chết sẽ bị rơi vào địa ngục rút lưỡi. Tiểu quỷ sẽ đẩy miệng người ra, dùng kềm sắt kẹp lấy đầu lưỡi, cứng nhắc rút ra, không phải là nhanh chóng kéo ra, mà là kéo dài, chậm chạp..."

Trần Vũ Ngưng không nhịn được hơi rùng mình, Phó Cẩn như vậy là để dọa cho cô sợ.