Chương 17: Cậu ta không đẹp mắt, em chỉ cần nhìn anh là đủ rồi.

Thời gian cực nhanh, chẳng mấy chốc đã kết thúc thi cuối kỳ, trại hè một số người mong đợi đã lâu cuối cùng đã bắt đầu.

Bờ biểnở thành phố J, ước chừng nằm bên kia biển thành phố B , đi xe chỉ hơn một giờ lộ trình. Cho nên phần lớn phụ huynh Ngũ Nguyên đều sẽ cho bọn nhỏ đi tham gia trại hè, thậm chí là rất sẵn lòng tham gia vào đó.

[*Cách hải tương vọng: Bên kia biển là một thuật ngữ địa lý, có nghĩa là: hai quốc gia, khu vực (cả hai đều có cùng cấp độ, nghĩa là các quốc gia có chủ quyền hoặc tất cả các khu vực) hoặc cùng một hai đơn vị hành chính (hoặc đơn vị) ở giữa Không có quốc gia, khu vực hoặc phân chia hành chính khác cùng cấp giữa họ bằng biển hoặc eo biển. Chẳng hạn như: tỉnh Phúc Kiến và tỉnh Đài Loan trên biển (giữa eo biển Đài Loan), Trung Quốc và Nhật Bản trên biển (qua biển Hoa Đông), v.v.]

Chỉ vì những học sinh có thể tham gia trại hè cũng nằm trong "vòng tròn địa vị cao", nếu như có thể lợi dụng cơ hội này để mở rộng mạng lưới giao thiệp quan hệ thì với một số cha mẹ thân làm ở cơ quan đơn vị sẽ rất vui mừng.

Đi được nửa đường, bên trong xe buýt của trung học Ngũ Nguyên là một mảng yên tĩnh, hầu hết học sinh đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi, số còn lại thức thì cũng là nghe nhạc hoặc chơi điện thoại di động.

Ở đây có rất nhiều trường học cấm sử dụng điện thoại trong lúc này, quy củ ở Ngũ Nguyên thật ra tương đối thoáng, phong cách của trường học rất tiến bộ. Mặc dù không cho phép yêu sớm, nhưng mà những cặp đôi lén yêu nhau trong góc tối cũng sẽ không đánh trống khua chiêng tố cáo, cô cho dù biết cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

Bây giờ đây, trên xe phần lớn là một nam ngồi cùng với một nữ, hành động như vậy sẽ giúp nhau đạt được thành tích tốt, cô nhất định sẽ không phản đối.

Ai lại chưa từng trải qua tuổi trẻ? Nhắc đến tuổi trẻ trên mặt cô như có một nụ cười nhàn nhạt, rồi lại đột nhiên như dội lên điều gì, trên khuôn mặt tinh xảo thoáng qua một chút ưu thương.

"Cô Phương, có muốn ăn không?"

Ngồi ở bên cạnh Phương Thanh Nam, cô giáo đeo nửa gọng kính cầm bánh Oreo tốt bụng hỏi.

Chợt bị cắt đứt dòng suy nghĩ, Phương Thanh Nam ngây ra, cười nói, "Cảm ơn, không cần, tôi vẫn chưa đói."

Xe đang đi trên một cây cầu dài, Phương Thanh Nam nhìn thời tiết sáng rực ngoài cửa xe, tâm tình thật rất thoải mái.

Nhìn ra ngoài rồi lại nhìn phía sau, một bức tranh hòa bình. Trong lòng có cảm giác hơi thỏa mãn, tầm mắt chợt dừng lại ở đôi nam nữ bắt mắt ngồi đơn độc ở hàng cuối cùng.

Ôm lấy đầu bobo của tiểu nữ sinh và nhắm mắt, đầu nhỏ dựa vào bả vai thiếu niên, hơn cả người chôn vùi trong ngực chàng trai, bởi vì ngủ say mà gò má có hơi ửng đỏ.

Mà chàng trai ở bên cạnh cô, mặc dù nhắm mắt nhưng cũng có thể tưởng tượng ra khi mở mắt là tuấn tú đến nhường nào, đầu kề sát vào đầu tiểu thiếu nữ, sau lưng tay của anh luồn qua ôm lấy eo của cô.

Trang phục của cả hai đều là áo thun trắng cùng với chiếc quần jean màu xanh kết hợp với một đôi converse trắng, nhìn một cái càng giống như trang phục tình nhân, thoạt nhìn có chút hài hòa và xứng đôi.

Ma xui quỷ khiến, Phương Thanh Nam thế mà cầm điện thoại ghi lại khoảnh khắc tốt đẹp này.

Cũng không biết là tại sao? Chắc là... hâm mộ đi.

Xe buýt dừng lại, Trình Ấu bị Phó Cẩn thủ thỉ bên tai làm thức giấc, tay dụi mắt, ngáp một cái, trong mắt toàn sương mù mờ mịt, duỗi người rồi vươn vai.

"A... mỏi lắm." Kết quả bệnh lười tái phát, lại chui về làm ổ trong ngực Phó Cẩn, làm dáng điệu muốn ngủ nữa.

Phó Cẩn cưng chiều thổi lên mũi nhỏ cô, "Bảo bối... nếu còn không dậy thì mọi người sẽ thấy."

Vừa nghe sẽ bị mọi người thấy, Trình Ấu mới bất đắc dĩ đứng dậy lắc lư xuống xe.

Phải nói so với Phó Cẩn mặt dày mo thì Trình Ấu, không thể show ân ái ở đây được, luôn cảm thấy ngượng đến hoảng. Dựa theo cách nói của cô là cô da mặt mỏng dễ xấu hổ.

Tạm thời không nói Tạ Bạch Bạch nghe như thế thì làm điệu bộ muốn ói một máng, lời Trình Ấu nói có chút chột dạ giả dối. Chỉ là cô không muốn người khác chỉ chỉ chõ chõ tình yêu của cô mà thôi. Hâm mộ các loại trong lòng kìm nén liền tốt.

Sau khi xuống xe, Trình Ấu nhanh chóng tìm được chiếc vali màu xám bạc của mình, đợi Phó Cẩn kéo chiếc vali 24 inch tương tự cô đến, cùng nhau bước đến khách sạn Tân Hải.

Thông thường, trại hè bao gồm cả cơm nước, nhưng mà không ngăn cản học sinh ở khách sạn, chỉ cần chú ý an toàn là được, không có gì không thể.

Tân Hải là một khách sạn năm sao, đúng lúc vào mùa du lịch, may mắn thay chỉ có một cơ sở học tập và huấn luyện gần đó, du khách cũng sẽ không quá nhiều. Mấy thủ tục liên quan tới đặt phòng ở khách sạn Phó Cẩn trước khi tới đã giải quyết xong.

Vốn là Tạ Bạch Bạch muốn ở cùng một phòng với Trình Ấu, nhưng dưới tầm mắt vô cùng "ôn nhu" của Phó Cẩn thì cô đành buông tay, chọn ba căn phòng lớn, hành động đốt tiền của ba người cũng không cảm thấy có gì không ổn, nếu để cho học sinh nghèo trong trường biết được chắc là sẽ hận đến ngứa răng.

"Trình Ấu, đợi tớ một chút."

Đi thật xa Trình Ấu nghe thấy tiếng hét của Tạ Bạch Bạch.

Mới nhớ ra mình đã bỏ quên cậu ấy, cười nhạt một chút.

Trên trán Tạ Bạch Bạch đã xuất hiện một tầng mồ hôi, trên tay còn kéo một cái vali cao không kém người 1m50 như cô bao nhiêu, vali 28 inch. Khiến cho những người xung quanh nhìn cảnh tượng trước mắt không biết là người kéo vali hay vali kéo ngược lại người.

Hình ảnh kỳ quái dừng lại khi thiếu niên tuấn tú đeo gọng kính màu đen cao chừng 1m73 xuất hiện. Chỉ thấy hắn nhận lấy chiếc vali trên tay Tạ Bạch Bạch cùng kéo hai cái vali đến khách sạn.

Ánh mắt Trình Ấu xuyên qua thiếu niên kính đen đến nam sinh phía sau hắn, một cái đầu đinh, thiếu niên tỏa nắng với một nụ cười rạng rỡ như mặt trời.

Hình như là cảm nhận được ánh mắt của cô, nụ cười kia càng đậm hơn.

Phó Cẩn không thể không nhận ra, nhíu mày lại, giống như vô tình nói, "Cậu ta không đẹp mắt, em chỉ cần nhìn anh là đủ rồi..."

Trình Ấu ngẩn người. Ồ, đây là ghen?

Nghĩ tới đây, cơ mặt của cô giãn ra, hất mặt lên cười thật to, chế nhạo thiếu niên đang không được tự nhiên cùng với vành tai đỏ.