Chương 25: Hấp tấp giống như một đứa trẻ vậy

"Cô là Phương Thanh Nam là giáo viên tại trường trung học Ngũ Nguyên, chủ yếu dạy các em môn Tiếng Anh, tôi hy vọng rằng tất cả các em học sinh ở đây có thể đạt được thành tích lý tưởng của chính mình."

Phương Thanh Nam trong lòng lo sợ bất an đi xuống giảng đài, không ngờ khẩn trương quá mức khi bước xuống bậc thang, chân mang giày cao gót cao bảy cm bị vấp một chút, lập tức bên cạnh liền có người tiến lên đỡ lấy cô.

Phương Thanh Nam được một người đàn ông mang hơi thở bá đạo độc nhất vô nhị ôm trong ngực theo bản năng liền đẩy hắn ra, đầu cúi thật thấp không dám nhìn mặt hắn nhỏ giọng nói, "Cám ơn."

"Đừng khách khí. Phương lão sư cũng không phải là ngày đầu tiên đứng trên bục giảng, thế mà lại hấp tấp giống như đứa trẻ vậy." Mạnh Thừa Tuyên nói lời trêu chọc bằng một ngữ điệu vô cùng lạnh lẽo, trong nháy mắt khiến Phương Thanh Nam như đang ở trong hầm băng.

Lời nói như thế, đã từng là câu nói mang rất nhiều sự cưng chiều, nhưng mà hôm nay so với người xa lạ còn không bằng.

"Tôi sẽ chú ý. Cảm ơn Mạnh lão sư." Thật muốn nhanh thoát khỏi người đàn ông này, ở đây khiến cô cảm thấy hít thở thật khó khăn.

Sau khi tất cả giáo viên tự giới thiệu xong, liền đến lượt học sinh tự giới thiệu bản thân. Mạnh Thừa Tuyên lại lên giảng đài lần nữa, mở danh sách lớp ra, chuẩn bị bắt đầu điểm danh.

Đối với việc sắp xếp chỗ ngồi của trại hè này, kỳ thi cuối cùng của học kỳ hai được tính là kỳ thi chung của ba trường, thành tích xếp hạng trước năm mươi được tự chọn chỗ ngồi của mình.

"Bây giờ bắt đầu điểm danh trước, đầu tiên thầy sẽ nói một vấn đề, một số những em đang ngồi ở đây bởi vì đến chậm mà không ngồi được vị trí mình hài lòng, cho nên đợi một lát nữa sẽ xếp lại chỗ ngồi. Bắt đầu từ số 1 được tự do lựa chọn vị trí mình muốn, nếu như các em muốn bạn nào ngồi cùng bàn, hãy hỏi ý kiến bạn ấy, bản thân có sẵn sàng đồng ý hay không. Thầy muốn nói với các em về lợi thế vượt trội của bạn học có thành tích xuất sắc, nếu như các em vẫn không hài lòng với vị trí của mình ở dãy cuối, chỉ có thể trách bản thân không học hành chăm chỉ."

Mạnh Thừa Tuyên dưới ánh mắt kinh ngạc của toàn trường nói ra những lời này, đồng thời lấy ra một tấm bảng sơ đồ lớp, sau đó điểm danh, "Số một, Phó Cẩn."

Chút cảm giác kiêu ngạo hư vinh nhỏ này là sao? Trình Ấu ngẩng đầu nhìn Phó Cẩn, mặt đầy biểu cảm đây là người nhà tui.

Bởi vì bạn học Trình Ấu ỷ lại giường, khi bọn họ đến thì chỉ còn một hai hàng, không còn cách nào khác đành phải ngồi giữa hàng ghế thứ hai. Lúc Mạnh Thừa Tuyên nói sẽ xếp lại vị trí lần nữa, tâm tình đúng là rất tốt.

Phó Cẩn đứng lên, cũng không nhìn phía sau thay vào đó là nhìn Mạnh Thừa Tuyên, cất giọng nhàn nhạt, "Em là Phó Cẩn, đến từ trung học Ngũ Nguyên, xin được dạy bảo." Sau đó dưới một trận vỗ tay ngồi xuống.

"Ừ." Mạnh Thừa Tuyên đưa danh sách chỗ ngồi cho anh tỏ ý hãy chọn vị trí, Phó Cẩn không chút do dự chọn chỗ ngồi ở hàng thứ năm. Chỗ ngồi dĩ nhiên phải chọn một nơi có thể tùy ý làm càn.

Trình Ấu nhìn Phó Cẩn chọn cũng cười cười không nói gì, vị trí này hết sức vừa ý cô. Tiếp theo liền giơ bàn tay nhỏ bé lên không biết xấu hổ hỏi Mạnh Thừa Tuyên, "Thầy, em có thể trực tiếp xin làm bạn cùng bàn của Phó Cẩn không?"

Mạnh Thừa Tuyên kéo căng khóe miệng, trong lòng sáng như gương còn cố ý hỏi Phó Cẩn, "Chuyện này phải xem lựa chọn của em ấy."

"Sao lại không." Phó Cẩn không chút xấu hổ nói, thuận tiện còn viết tên giúp Trình Ấu.

Bên này tâm hình hai người vui vẻ hai tay đan vào nhau triền miên quấn quýt dưới gầm bàn, liền nghe được một câu Mạnh Thừa Tuyên ở trên giảng đài nói, "Ừm, Phó Cẩn đã chọn bạn ngồi cùng bàn là bạn học Trình Ấu. Được rồi, số 2 Sầm Thừa Bật."

Trình Ấu hoảng sợ trên mặt như bị thiêu đốt. Đây là tình huống gì? So với việc chúc phúc hai người ở cùng một chỗ có gì khác nhau đâu. Không kiềm được khẽ liếc Mạnh Thừa Tuyên, lão sư này đúng là xấu xa mà!

"Em tên là Sầm Thừa Bật, đến từ trung học An Lăng." Vốn là Sầm Thừa Bật cũng muốn chọn chỗ ngồi nhanh một chút, tuy nhiên lại có người hỏi nhiều thêm một câu, "Này bạn học, tên bạn là Sầm nào? Thừa nào? Bật nào hả?"

Cái người lắm chuyện này chính là Bách Húc Nghiêu người luôn bị hạng nhất Sầm Thừa Bật đè bên dưới, cậu ta cố tình muốn trêu chọc "con mọt sách" này chút.

Thấy người Sầm Thừa Bật cứng đờ, Tạ Bạch Bạch khó chịu liếc nhìn Bách Húc Nghiêu. Người này, thật sự là...

"Sầm trong nhân sâm, Thừa trong thừa nhận, Bật là... Bật trong Mã Ôn. Cám ơn," Sầm Thừa Bật thật ra không có suy nghĩ gì nhiều, anh đối với cái nhìn của người khác trước giờ đều không quan tâm.

[Bật Mã Ôn (弼馬溫): Chức vụ giữ ngựa thiên đình. Tôn Ngộ Không được Ngọc Hoàng phong chức này sau khi đại náo đến Long cung và cõi Diêm phù lần thứ nhất. Sau khi khám phá rằng đây là một trong những chức thấp nhất trên thiên đình, Ngộ Không rất tức giận và bỏ về Hoa Quả Sơn.]

Bách Húc Nghiêu: "Ách..."

Chỉ có một chỗ ngồi bên ngoài ở góc hàng thứ năm trên sơ đồ, Sầm Thừa Bật hơi suy nghĩ, liền chọn ngồi trước mặt Phó Cẩn một hàng. Phải nói lý do tại sao chọn chỗ đó, bởi vì hai người kia thoạt nhìn trông có vẻ "yên tĩnh".

Trông thấy Mạnh Thừa Tuyên cầm lại sơ đồ bước lên bục, trong lòng Tạ Bạch Bạch thấp thỏm không yên, hai tay siết thật chặt. Cô rất muốn ngồi cùng bàn với Sầm Thừa Bật, nhưng không dám trực tiếp giơ tay, cô sợ bị cự tuyệt.

"Số 3, Trình Ấu."

. . .

Số 4, Bách Húc Nghiêu."

. . .

Mọi thứ đều không ổn định mà tiến hành, phần lớn bạn học đều chọn người mình biết để ngồi cùng, khiến cho Tạ Bạch Bạch cao hứng chính là Sầm Thừa Bật vẫn chưa có bạn ngồi cùng bàn.

"Số 33, Tạ Bạch Bạch."

"Xin chào các bạn, tớ là Tạ Bạch Bạch, rất hân hạnh được gặp các bạn, hy vọng chúng ta có thể chung sống với nhau vui vẻ." Trên mặt đang cười, hai tay lại không ngừng run rẩy.

"Cái đó, bạn học Sầm Thừa Bật, tớ có thể ngồi cùng bàn với cậu không?" Một câu nói đưa tới một đống ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Sầm Thừa Bật ánh mắt kinh ngạc càng khiến cho Tạ Bạch Bạch cúi đầu thật thấp không biết phải nói gì.

Thấy tên của Trình Ấu, ánh sáng mới chợt lóe, "Tớ muốn ngồi gần bạn mình một chút, xin nhờ."

Sầm Thừa Bật gật đầu nhẹ, " Ừ.. . Ừ, có thể."

Hy vọng tiểu Dữu tử tha thứ cho tâm tư của cô.