Chương 26: Hôm nay chúng ta vẫn chưa làm chuyện đó...

Sau khi điểm danh và sắp xếp chỗ ngồi xong, đã gần mười giờ, lúc giải tán cũng đã là giữa trưa.

Trình Ấu buồn cười nhìn Tạ Bạch Bạch cứ gục đầu xuống bàn, trong bụng cười đến đau ruột. Dáng vẻ tiểu nữ sinh xấu hổ lúc này đúng là hiếm thấy.

"Này, Bạch Bạch, buổi trưa muốn ăn gì?" Vỗ một cái vào chiếc ghế salon trước mặt khiến cho tiểu nữ sinh đang hoài xuân phải bật dậy.

Tạ Bạch Bạch ấp úng nói một câu, "Tùy cậu." Bây giờ cô không có đủ dũng khí để nhìn Sầm Thừa Bật, chỉ là chủ động muốn ngồi gần hắn cô đã sử dụng hết tất cả can đảm và tinh thần của mình.

Tuy nhiên không phải ai cũng hòa nhã như vậy, thí dụ như người ngồi cạnh bàn của Phó Cẩn – Bách Húc Nghiêu đang cố gắng bắt chuyện với người bạn cùng bàn của mình.

"Này, sao trước đây chưa từng thấy tiểu tử cậu, dáng dấp không tệ lắm nha có điều hơi giống con gái." Bách Húc Nghiêu cười đùa cợt nhã với khuôn mặt thanh tú của bạn ngồi cùng bàn tựa như đã thân quen, lúc nói chuyện còn đưa tay lên nhéo má của người ta.

"Cút ngay."

Bách Húc Nghiêu bị hất ngã trên ghế salon mắt trợn to, ngây ngô sững sỡ không biết chuyện gì xảy ra.

Mãi đến khi người ngồi cùng bàn với hắn đi xa, bạn nam phía trên mới quay xuống nhỏ giọng nói, "Vưu Tư Duệ này rất khó sống chung, cậu chú ý một chút."

Bách Húc Nghiêu nhìn tiểu băng sơn di chuyển đến trước mặt đại băng sơn Mạnh Thừa Tuyên tiếp theo liền đi theo anh ta, không khỏi cảm thán quả nhiên vật hợp theo loài.

Bạn học nam trước mặt lại nói một câu, "Còn nữa cậu ấy là nữ."

Bấy giờ Bách Húc Nghiêu mới kinh ngạc há hốc miệng, xong rồi cậu đã bị ghi hận.

Cùng lúc đó trong phòng học ở một vị trí cách bọn họ khá xa, một nữ sinh vóc dáng tinh xảo giống như búp bê đang tức giận quay sang chất vấn người nam sinh bên cạnh, "Anh, tại sao lại chọn chỗ này, sao không chọn vị trí ở phía sau bốn người họ, chỗ này cách A Cẩn quá xa. Nói chuyện cũng bất tiện, à cô gái bên cạnh anh ấy rốt cuộc là như nào, sao hai người họ lại dựa sát như vậy!"

"Du Huyên, em phải biết rằng A Cẩn không thích nữ nhân quá chủ động." Du Phương cau mày, bất mãn với hành động càn quấy của Du Huyên.

Du gia, Bách gia và Phó gia là thế giao, Du gia tham gia quân đội, Bách gia dấn thân vào kinh doanh, còn Phó gia thì về chính trị. Không có ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi, mối quan hệ cấp trên cấp dưới khiến cho ba gia tộc hỗ trợ lẫn nhau, hơn nữa còn chung sống rất hòa bình.

Trưởng bối có quan hệ thân thiết, tiểu bối cũng không thể ngoại lệ. Bọn họ đã cùng lớn lên từ nhỏ, chỉ là tính cách khác nhau, ước chừng là bị ảnh hưởng từ gia đình của họ, Phó Cẩn tiến lùi có trình độ, Bách Húc Nghiêu nhiệt tình như ánh mặt trời, mà Du Phương thì sống rất nề nếp đâu ra đấy. Chỉ có duy nhất tiểu công chúa Du Huyên này được nuông chiều quá đáng, tình cảm dành cho Phó Cẩn lại vô cùng mãnh liệt.

Trình Ấu chống cằm nhìn Phó Cẩn, thở dài, oán niệm bảo, "Hồng nhan họa thủy,"

Từ nãy đến giờ cô vẫn luôn cảm nhận được một tầm mắt mạnh mẽ bắn về phía mình, bởi lý do gì thì không cần nói cũng biết. Bạn trai xuất sắc là chuyện tốt, có biết bao người muốn đào góc tường chứ?

Tạ Bạch Bạch trước mắt cứ xấu hổ đỏ mặt, Trình Ấu nghĩ về cô trước đây, có lẽ cũng nghĩ tới người bên cạnh mình như thế, liên tục cười ngây ngô.

Có điều là, những thứ này đều không phải vấn đề, Trình Ấu cảm thấy vô cùng tự tin với bản thân ngoại trừ việc ngực cô còn chưa đủ lớn, thì ở các phương diện khác cô cũng rất tốt.

Cuộc sống sinh hoạt lúc này đã bắt đầu, chỉ mong có thể thuận buồm xuôi gió.

Ăn cơm trưa xong, Phó Cẩn liền dắt Trình Ấu đi tham quan cơ sở kiến trúc nổi tiếng, được gọi là: Kiện Vị Tiêu Thực.

Đi đến một nơi không người, Trình Ấu nhìn ngắm bốn phía một phen rồi bảo, "A Cẩn, không khí nơi này rất tốt, cũng không có ai."

Thật ra ý chính là ở câu cuối cùng, không có ai muốn làm gì thì làm.

Phó Cẩn cười khẽ, cũng không vạch trần cô, song cũng không theo ý muốn của cô, mà cứ giả bộ hồ đồ không biết, "Ừ, chính xác không tệ."

Thấy Phó Cẩn đi không đúng hướng, Trình Ấu buộc phải chọn một biện pháp kiên quyết khác, một tay vẽ vòng vòng ở trên áo của anh, "Hôm nay chúng ta vẫn chưa làm chuyện đó..." Hôn em đi mà.

[T: Lượm tiết tháo giùm chị đi mọi người =))]

Nửa câu sau Trình Ấu nói không nên lời, chỉ là im lặng nháy mắt chui vào trong ngực của Phó Cẩn, nhìn anh. Ý tứ lộ rõ.

"Không có cái gì cơ?" Phó Cẩn thích nhìn dáng vẻ lấy lòng này của Trình Ấu, ngược lại càng giống như đang trêu chọc cô hơn.

Trình Ấu hơi tức giận đấm ngực của Phó Cẩn, "Chính là chuyện đó đó."

Phó Cẩn lại tiếp tục đánh đố, "Cái nào?"

"Anh thật là..." Trình Ấu nhón chân hung hãn hôn một cái lên môi Phó Cẩn, mắt to trừng anh, mặt hồng hồng sờ thân thể của anh, "Ghét."

Trêu chọc đủ rồi, anh mới dịu dàng cúi đầu hôn thiếu nữ hết sức đáng yêu.

Bắt đầu dịu dàng thế này nhưng lúc sau ngày càng mãnh liệt, đợi Trình Ấu không thở nổi mới cách lớp áo nhéo lên tiểu đậu đỏ của Phó Cẩn khiến anh buông ra.

Phó Cẩn yêu thương liếʍ sạch nước bọt còn vương trên môi cô mới ngẩng đầu lên lùi lại phía sau. tiếp theo liền trông thấy Du Huyên ở cách đó không xa đang che miệng nhìn bọn họ với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, còn có Du Phương đang xụ mặt.

Hôn quá tập trung, không coi ai ra gì hôn môi đến nỗi bị phát sóng trực tiếp.

Trình Ấu thấy sắc mặt Phó Cẩn khác thường, xoay người nhìn về phía đôi nam nữ xa lạ. Chỉ là trên mặt cô còn chút đỏ ửng, thoạt nhìn cũng biết chuyện tốt vừa nãy kịch liệt bao nhiêu.