Chương 4: Gậy này gặp em mới xuất hiện

Editor: Tương

(Editor: gậy gì mọi người tự hiểu ha :>)

2-A

Ở góc cuối cùng của hàng thứ tư, một nam một nữ lẳng lặng nhìn nhau, có lẽ nên nói chính xác là, tay của nữ sinh đang che miệng mình, ngăn lại tiếng thét chói tai, mắt trợn to như chuông đồng. Nhìn nhau không nói gì, không khí tựa như bị đình trệ.

Tại sao cậu lại ở đây? Tại sao ngày hôm qua cậu không đợi tôi? Từng cái vấn đề trôi qua trong đầu cô, trái tim quá mức mê mẩn sau một vòng lại khôi phục sự bình tĩnh.

Có lẽ anh chỉ tới để học, nói lời chào với mình cũng vì sự thân thiện mà thôi, không nên suy nghĩ quá nhiều.

Trình Ấu xoắn xuýt và buồn phiền, cô không có tư cách gì để nổi giận với Phó Cẩn, nhưng trong đầu lửa giận càng cháy càng lớn bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra ngoài.

Qua rất lâu mới nặn ra một câu trả lời, nghiêng đầu cũng không nhìn Phó Cẩn, âm thanh mang chút oán trách, "Không muốn."

"Nói dối, em là muốn gặp tôi đến điên rồi." Thiếu niên ở khoảng cách gần hơi thở nóng bỏng phun trên chiếc cổ yếu ớt của Trình Ấu, khiến cho da đầu cô một trận tê dại.

Đúng vậy, cô muốn Phó Cẩn nghĩ đến phát điên.

"Vậy cậu thì sao?" Nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩn, nếu trong mắt có một tia do dự cô có thể sẽ nhìn ra ngay.

"Người tôi muốn chính là em. Sẽ không phải ai khác." Có thể cùng anh trải qua những năm tháng dài, hiểu nhau, nương tựa lẫn nhau.

Câu trả lời hơi lạc đề, nhưng Trình Ấu cũng hiểu. Mới vừa dựng thẳng thành lũy trong chốc lát liền sụp đổ, điều mà họ gọi là tình yêu trước mắt này cô đúng là dễ bị gạt, thật không có phí phách, có điều cô cùng thừa nhận nó.

Nó luôn dụ dỗ cô bằng cái ôm ấm áp, sắp phá hủy lý trí của cô, thật muốn đến gần, thật muốn ôm chặt lấy. Nhưng trước mặt có nhiều bạn học như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể xoay người nhìn thấy cảnh tượng đó, nội tâm Trình Ấu không ngừng giao chiến trên không trung.

Theo như Phó Cẩn thấy, Trình Ấu giống như một con mèo, được vuốt thuận lông sẽ trở nên ngoan ngoãn nghe lời, không trừng mắt rét lạnh nữa. Chỉ cảm thấy rằng cô vô cùng đáng yêu, muốn ôm cô vào trong ngực, hung hăng vuốt ve xoa nắn một phen.

"Phó Cẩn, tôi muốn ôm cậu, thật khó chịu."

Âm thanh Trình Ấu nói vừa nghẹn ngào vừa lúng túng. Toàn thân không ngăn được trận ngứa ngáy đứng lên, hơi tê tê, vô cùng khó chịu.

Nhìn dáng vẻ cô như vậy, không hiểu sao Phó Cẩn lại thấy đau lòng. Hiện tại tranh thủ lúc không có người phát hiện anh, giáo viên cũng còn chưa tới, có thể tùy hứng trong mấy phút cũng đủ rồi.

Kéo Trình Ấu ngồi lên đùi, đẩy ghế ngã xuống đất, ôm cô ngồi ở phía trên. Từ phía trước nhìn tới, nếu không chú ý đến phần chân, sẽ không phát hiện Phó Cẩn.

Sau lưng cách lớp vải mong manh dán lên ngực, đôi tay thon dài vẫn để bên eo cô, mười ngón tay quấn quýt. Đáy lòng cực kỳ ngọt ngào.

Ở bên dưới, Trình Ấu cảm thấy cái mông nhỏ đang chạm phải một vật thể có hình dạng giống như gậy, không nhịn được muốn cọ xát giày vò một phen, bỏ cảm giác khó chịu qua một bên. Nhỏ giọng hỏi, "Sao đi ra ngoài cậu còn mang theo gậy? Nó cấn, hơi khó chịu."

"Chính xác rất khó chịu..."

"Lần sau đừng có mang theo."

"Gậy này gặp em mới xuất hiện."

Nói đến đây mà Trình Ấu còn không hiểu thì thật là ngu dốt, uổng công cô xem tiểu hoàng thư nhiều như vậy.

Phó Cẩn là một loại sinh vật giống như thư sinh nhưng trên thực tế cũng hoàn toàn là một người đàn ông, điều này làm cho sắc mặt Trình Ấu hơi ửng đỏ, hô hấp dồn dập. Cũng không dám lộn xộn, sợ kích động đến cự thú ở dưới thân.

Hai người thân mật dựa sát vào nhau, không coi ai ra gì mở rộng cánh cửa lòng.

Ở phía sau cánh cửa, một nữ sinh đã đứng đó rất lâu, vẻ mặt không thể tin nổi, chuyển thành vẻ độc ác không phù hợp với độ tuổi này, nắm chặt tay thành hình quả đấm, gân xanh thi nhau nổi lên.

"Bạn học Lâm Linh, tại sao lại đứng ở cửa còn không mau đi vào đi." Phương Thanh Nam từ khúc quanh thấy Lâm Linh mặt ngơ ra đó nên lên tiếng hỏi.

Bình thường thành tích của Lâm Linh cũng rất ưu tú, vào giữa học kỳ cũng có thể đứng trong top mười, dáng rất chuẩn, ngực của cô ta phát triển rất tốt so với nhiều nữ sinh khác, khiến cho cô rất kiêu ngạo, trong lòng tự tin cũng bành trướng tự phụ, cho rằng thứ tốt nhất phải là của cô, đàn ông không phải là luôn suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao.

Thấy Phương Thanh Nam, Lâm Linh lập tức ngẩng đầu lên mỉm cười ngọt ngào, "Cô em đi ra ngoài hóng gió một lát, bây giờ sẽ vào ngay." Nói xong sau đó liền xoay người bước vào.

Mặc dù lớp 2-A ở cuối hành lang, nhưng Phó Cẩn cũng cảnh giác mọi lúc, dẫu sao hiện tại trường học cũng không khoan dung cho việc yêu sớm. Sau khi nghe tiếng đối thoại nhỏ ở cửa, hai người lập tức kịp phản ứng, ngồi lại như cũ, bàn tay đang nắm cũng không buông ra.

"Đừng lo lắng, có tôi ở đây." Phó Cẩn vuốt ve tay nhỏ của Trình Ấu nói lời chân thành.

"Ừ." Rơi trúng "thằng ngốc" trong tình yêu nên bây giờ Phó Cẩn nói gì Trình Ấu đều tin.

Sau khi Lâm Linh đi vào, nhìn lướt qua hướng Phó Cẩn, ở khoảng cách gần trông hắn càng anh tuấn, dấm chua trong lòng cũng không ngừng bốc lên. Loại đàn ông ưu tú này, phải là của mình!

Từ lời đồn đãi truyền vào tai, cô vẫn đang suy nghĩ hình dáng Phó Cẩn như thế nào, ở phía sau cửa hoảng sợ liếc một cái, khiến cho cô không nhịn được mà động lòng, chói mắt như vậy.

Nam sinh như thế này người ta làm sao có thể từ chối được mị lực của anh chứ, so với anh, những nam sinh khác thật không bằng.

Nhưng Trình Ấu kia là chuyện gì xảy ra, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

Cao ngạo hất cằm trở về chỗ ngồi, thỉnh thoảng có nam sinh liếc nhìn bộ ngực đang nhấp nhô của cô. Tâm tình bị Phó Cẩn coi thường cũng dần bình phục.

Phương Thanh Nam đi vào lớp, đứng trên bục giảng nhìn thấy Phó Cẩn ngồi ở hàng cuối cùng, liền mở miệng nói: "Hôm nay, lớp chúng ta có bạn Phó Cẩn đã bắt đầu đi học trở lại, sau này các em phải hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau."

Phó Cẩn không thể không buông tay của Trình Ấu ra, đứng lên sắc mặt nhàn nhạt nói câu "Xin chào mọi người". Sau đó lại ngồi xuống, cầm bàn tay nhỏ không đứng đắn vuốt ve.

Lúc này các bạn học mới phát hiện Phó Cẩn, thay nhau vang lên tiếng hít thở, tiếp đó thảo luận sôi nổi.

"Cậu ấy chính là Phó Cẩn à..."

"Đúng là rất đẹp trai..."

"Mẹ kiếp, đồng cỏ(1) trong lớp khó mà giữ được..."

[(1) đồng cỏ: ý nói những bạn nữ sinh trong lớp, nghĩa là sợ các bạn nữ sinh bị Phó Cẩn cướp mất í.]

...

Thấy thế, Phương Thanh Nam hài lòng gật đầu một cái, hỏi tiếp, "Phó Cẩn, vậy em ngồi ở chỗ đó đi."

"Vâng." Phó Cẩn gật đầu một cái, chính là hợp ý anh.

Thấy vậy không ít nam sinh lại bắt đầu than thở.

"Tớ cũng muốn ngồi chung với Trình Ấu..."

"Tiểu Dữu tử (2) của tớ..."

"Bạch phú mỹ con nhà giàu đẹp trai à..."

[(2) Dữu tử: trái bưởi, là biệt danh của Trình Ấu mà để thẳng ra là trái bưởi thấy nó cứ ngộ ngộ nên giữ nguyên nha.]

...

Bình thường Trình Ấu đối với các nam sinh là biểu tình lãnh đạm, một bộ dạng kháng cự người ngoài bông hoa cao lãnh, cảm giác không dễ thân cận.

Nhưng thành tích xuất sắc, tướng mạo tinh xảo, khí chất điềm đạm, gia đình giàu có, ba là thị trưởng của thành phố B, trừ cao lãnh với các nam sinh ra, thì tất cả mọi mặt đều tốt, khiến cho cô một mực là tiểu nữ thần trong lòng các nam sinh, không tùy tiện trèo cao được.

Đại nam thần và tiểu nữ thần ngồi chung, có tư cách gì phản đối chứ?

Dĩ nhiên, Trình Ấu cũng sẽ không nói cho người khác biết rằng cô mắc phải chứng trầm cảm, nên không thích tiếp xúc với các nam sinh khác ở khoảng cách gần. Nhưng mà cũng không đến nổi thấy nam nhân là muốn nhào qua ôm.

"Ok, class is beginning. Turn to page 125..."

Hôm nay Phó Cẩn không mang sách, vừa vặn có thể xem chung với Trình Ấu, cận kề. Mặc dù kiến thức trung học cơ sở hai người họ cũng đã nắm vững, nhưng vẫn muốn giả bộ làm dáng một chút.

Trình Ấu mở sách Tiếng Anh ra, kết quả đột nhiên bị rơi, <> chữ to trên mặt bìa xuất hiện trước mắt cả hai, mà Phó Cẩn thuận tiện mở ra xem, côn ŧᏂịŧ, tiểu huyệt... Mấy chữ cứ như vậy đập thẳng vào tầm mắt hắn.

Ông trời! Làm cho cô ngất đi!

Nội tâm của Trình Ấu muốn dời sông lấp biển, vào ngày đầu tiên yêu nhau mà cô đã bị phát hiện là nữ nhân dâʍ đãиɠ sẽ bị bỏ rơi mất.