Quyển 1 - Chương 5

Khương Tuế cười nhạt một tiếng, xách theo hộp dụng cụ đi tới bể nước bên cạnh.

Alison xác nhận rằng tất cả số liệu của hạng mục đều chính xác, rồi nhấn nút trên bảng điều khiển.

Một tấm kính kéo dài ra từ giữa bể nước khổng lồ, chia bể thành hai nửa. Cửa thoát nước ở nơi của nhân ngư được mở ra, nước biển chậm rãi chảy đi, những sinh vật biển khác nổi lên và rơi xuống đáy bể.

Nếu không có hơi thở và nhịp tim, nó gần giống như một xác chết đẹp không tì vết.

Khương Tuế đứng trên bệ nâng, cánh tay robot đưa anh xuống đáy bể.

Bể nước cao tới bốn mét, càng đi xuống, mùi tanh của nước biển cành rõ ràng, Khương Tuế lại mơ hồ ngửi thấy mùi tanh ngọt, nhưng Trần Kiến Khanh và Alison đứng phía sau thần sắc như thường, giống như không có ngửi thấy gì.

Khi bệ nâng chạm tới đáy, Khương Tuế lập tức gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn của mình, bước đến chỗ nhân ngư.

Ngón tay thon dài đeo găng tay cao su màu trắng chậm rãi đẩy mái tóc đen ẩm ướt trên má nhân ngư sang một bên, nó nhắm nghiền mắt lại bộ dạng như cũ trông tà khí(?) mười phần, chỉ là gương mặt kia quá xinh đẹp, khiến người ta nhìn vào liền bị mê hoặc và không chú ý đến điểm này.

"Trời ạ..." Alison lẩm bẩm: "Khó trách lời đồn hải yêu Siren có thể dụ dỗ nhiều thủy thủ như vậy, nhân ngư xác thực lớn lên..."

Khương Tuế mặt không biểu tình, anh chỉ muốn xác nhận rằng thứ này vẫn còn sống mà thôi.

Sau khi cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng, anh rút tay lại, mở hộp dụng cụ ra lấy ống tiêm.

Anh nắm lấy cổ tay nhân ngư -- xúc cảm vô cùng tinh tế, giống như cầm một khối ngọc thạch lạnh lẽo và láng mịn. Sự lạnh lẽo của sinh vật biển sâu đã khắc vào trong xương cốt chỉ trong vòng mười giây tiếp xúc, đầu ngón tay Khương Tuế đã bắt đầu lạnh đi.

Có khá nhiều điểm khác biệt giữa bàn tay của nhân ngư và bàn tay của con người -- có lẽ gọi chúng là móng vuốt có màng sẽ thích hợp hơn. Ngón tay thon dài được nối với nhau bằng một lớp màng trong mờ, tương tự như loài mèo nhưng những chiếc móng lộ ra ngoài dài và sắc nhọn hơn, hàm răng cứng hơn cả một con cá mập trắng lớn.

Khương Tuế rũ mi, mở nắp vô trùng của kim tiêm. Đột nhiên anh cảm giác ngón tay của nhân ngư cử động một chút.

Đó là khoảnh khắc một cái chớp mắt ngắn ngủi, khi Khương Tuế bình tĩnh nhìn lại, bàn tay nhợt nhạt đang buông thõng, cho thấy chủ nhân lúc này đã không còn ý thức và sức lực.

Trước khi tiến vào, lượng thuốc giãn cơ đã được tiêm vào nước gấp đôi, ngay cả một con voi cũng có thể dễ dàng bị hạ gục bởi thuốc, nhân ngư cũng vậy.

Khương Tuế nghi ngờ do mình ngủ không ngon và bị ảo giác, anh khéo léo đâm kim tiêm vào mạch máu của nhân ngư, không thương tiếc rút ra hai ống máu.

Khương Tuế lấy ra một cái nạo nhỏ, nạo lấy chất nhầy tiết ra ở đuôi nhân ngư.

Giống như hầu hết các loài cá, nhân ngư cũng tiết ra chất nhầy để giảm lực cản khi bơi, thoát khỏi sự truy bắt của kẻ thù và khử trùng vết thương.

Sau đó là nước bọt.

Khương Tuế lấy ra cục bông gòn vô trùng, nửa quỳ trên mặt đất, dùng một tay nhéo quai hàm nhân ngư, buộc nó phải há miệng, hàm răng sắc nhọn cùng chiếc lưỡi đỏ tươi lập tức lộ ra. Một sự cân bằng kì diệu giữa mềm mại và sắc bén đặc biệt động lòng người.

Alison mặt đỏ bừng, nhưng Khương Tuế vẫn bất động, thô bạo nhét bông gòn vào miệng nhân ngư, đợi mấy giây, sau đó lấy bông gòn ra cho vào hộp đựng.

Cuối cùng còn sót lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa thu thập.

"Tiến sĩ." Trần Kiến Khanh bỗng nhiên nói: "Tôi đến giúp ngài."

Khương Tuế ngước mắt: "Lý do."

Trần Kiến Khanh cười nói: "Tôi cảm thấy việc đó không thích hợp với ngài cho lắm."

Alison gật đầu đồng ý.

Suy cho cùng, bọn họ muốn lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhân ngư, mà khuôn mặt tiến sĩ như trăng sáng trên bầu trời, cách trái đất 380.000km, thực sự không thích hợp với việc này.

Khương Tuế dừng một chút, nói: "Đây là việc phải làm khi nghiên cứu, không khác gì việc lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lươn hay cá chình cả."

Tiến sĩ sẽ không đối xử khác biệt với nhân ngư chỉ vì nó trông giống con người.

Khi Khương Tuế xé vỏ "áo mưa" chuyên dụng ra, Trần Kiến Khanh đột nhiên duỗi tay ra nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng nói: "Tiến sĩ, để tôi giúp ngài nhé."

Trần Kiến Khanh luôn là người ôn hoà, đặc biệt giỏi nhìn mặt đoán ý, tuyệt đối sẽ không khiến người khác khó chịu. Trong mắt Khương Tuệ, cậu ta là kiểu người sẽ lịch sự đưa ra lời khuyên khi thấy ai đó nhảy lầu, nếu đối phương không nghe, cậu ta liền tôn trọng quay người bỏ đi.

Nhưng giờ đây, Trần Kiến Khanh biểu hiện đặc biệt cường thế hoàn toàn khác so với trước đây.

Ánh đèn trong phòng nghiên cứu rất sáng, xuyên qua lớp kính bọc thép có chút chói mắt, Khương Tuế hơi nheo mắt, suy nghĩ cẩn thận.

Căn cứ nghiên cứu lòng biển do Cafu • Garcia đứng đầu và được các công ty lớn đầu tư thành lập. Nghe bảo Trần Kiến Khanh là người thừa kế của một trong những công ty, đến đây làm việc với tư cách là nghiên cứu viên, thuần túy là muốn nâng cao trình độ của bản thân.

Cậu ta hiện tại chủ động như vậy là muốn trông cậy vào Khương Tuế nói vài lời hay ho khi báo cáo kết quả thực tập với cấp trên sao?

Không phải Khương Tuế không hiểu điều này, mà là từ trước đến giờ anh chỉ chuyên tâm làm nghiên cứu, không để ý đến những chuyện thị phi, nhưng vào lúc này, anh hiếm khi nghĩ đến vẻ mặt đầy tức giận của Cafu.

Người đàn ông trung niên da trắng khoảng 40 tuổi, mũi cao, đôi mắt sâu và có bộ râu quai nón, cả người ông ta nhìn qua trông giống một nghệ thuật gia -- tạo ra những tác phẩm nghệ thuật khác biệt, tuy nhiên đối với nghiên cứu sinh vật người khác lại không dám khen tặng, cho nên ông ấy chỉ xử lý công việc của căn cứ, còn những việc khác giao cho Khương Tuế lo.

Cafu từng cảnh cáo: "Cậu có biết căn cứ tiêu tốn bao nhiêu tiền mỗi năm vào nghiên cứu không?! Cậu mắng nghiên cứu viên, mắng hậu cần và các tiến sĩ khác tôi có thể bỏ qua, nhưng thân ái, cậu có thể cho ông chủ chúng tôi một chút mặt mũi? Tuy rằng họ không đành lòng chỉ trích cậu nhưng tôi còn muốn kéo đầu tư từ phía họ."

Khương Tuế trong lòng khẽ chậc một tiếng.

Anh đứng dậy, ném "áo mưa" trong tay cho Trần Kiến Khanh, rũ mi lạnh lùng nói: "Được."

Nhìn ở mặt mũi Cafu, anh nguyện ý cho Trần Kiến Khanh cơ hội.

Tiến sĩ khoanh tay đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn Trần Kiến Khanh đeo đôi găng tay vô trùng, bắt đầu chuẩn bị kí©h thí©ɧ xoang tiết thực của nhân ngư để thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Khi ngón tay cậu chạm vào xoang tiết thực đang khép chặt của nhân ngư, một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên sáng lên trong phòng thí nghiệm, dụng cụ phát ra âm thanh bén nhọn: "Tích tích tích tích tích -- Cảnh báo! Cảnh báo! Kiểm tra đo lường cho thấy số liệu của đối tượng nghiên cứu 03659 dao động quá lớn và có khả năng có thể tỉnh dậy. Vui lòng rời khỏi bể nước! -- Xin nhắc lại, vui lòng rời khỏi bể nước!"

Trong phút chốc, cả người trong và ngoài bể đều hoảng sợ. Họ đã cho nhiều thuốc giãn cơ vào nước như vậy, làm sao nhân ngư có thể tỉnh dậy được?!

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến điều này. Phản ứng đầu tiên của Khương Tuế là nghĩ tới bảng điều khiển, hét lên với Alison: "Lập tức nâng bệ nâng lên rời khỏi đây."

Alison bừng tỉnh sau tiếng chuông cảnh báo, bắt đầu chạy vội về phía bảng điều khiển, nhưng cô vẫn chậm một bước.

Nhân ngư đang nằm trên mặt đất như xác chết cong người lên, chiếc đuôi dài lộng lẫy trông hoa lệ và mơ mộng, nhưng ẩn chứa sức mạnh đáng sợ đập xuống đất. Trong nháy mắt toàn bộ bể nước đều chấn động, Alison lảo đảo ngã ra đất.

Cô kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy nhân ngư đã mở mắt.