Chương 2.1

“Khó tin quá!”

Người dẫn chương trình la át cả tiếng ầm ĩ trong trường đấu.

“Vua chuỗi chúng ta mong chờ lại gặp phải đối thủ thâm tàng bất lộ rồi!”

Trọng tài vội vàng chạy đến quỳ gối bên cạnh Titan, trước tiên hắn giơ cao tay ra dấu “Kết thúc” với ống kính, xong mới rút kết nối não của Titan ra bảo gã:

“Thở đi—”

Tiếng rống đau đớn của Titan không kết thúc ngay, dòng điện kí©h thí©ɧ trong đầu khiến cơ thể thật của gã run rẩy không ngừng, cảm giác đau ở cánh tay kia rất mãnh liệt.

Đây là yêu cầu của trường đấu, tuyển thủ nhất định phải được tăng cường cảm giác đau, bởi vì tiếng kêu đau đớn họ phát ra có thể khiến

livestream điên cuồng.

“Chúc mừng Mèo Con!” Nhiệt tình như lửa của người dẫn chương trình trút hết xuống người Tô Hạc Đình,

“Đây là thắng lợi thứ tư kể từ khi cậu ấy tham gia thi đấu, đối thủ vậy mà là Titan cơ đấy!”

Tiếng người bấy giờ huyên náo, bình luận trực tiếp quanh Tô Hạc Đình được cập nhật liên tục.

Đuôi Tô Hạc Đình rời khỏi đầu cắm, những tín hiệu kí©h thí©ɧ kia rút lui khỏi đầu cậu như thủy triều, chỉ để lại chút dư âm. Cậu mở to mắt, cứ như mới vừa xuyên không, cần vài giây đồng hồ làm quen từ chỗ đang lộn ngược về lại thế

giới thực.

“Cậu thắng rồi,” quản lý chen lên trước, vừa hò vừa réo Tô Hạc Đình, “trận tiếp theo là Thân Vương!”

“Tôi thắng rồi,” Tô Hạc Đình liếc nhìn Titan, thuận miệng nói:

“Thân Vương là ai?"

Cơ thể cuộn tròn của Titan bị trọng tài ngăn lại, chỉ có thể thấy cái chân vẫn còn co giật của gã. Trên một chân của hắn có chữ “Hội to xác”, một chân khác thì là “Thượng lộ bình an”.

“Quý khán giả thân mến, tôi vẫn còn chưa hoàn hồn đây,” tên MC giơ tay rõ lố, “xếp hạng điểm tích lũy của Mèo Con đang tăng lên rồi!”

Màn hình trên sàn đấu đột nhiên biến thành bảng xếp hạng điểm tích lũy của tuyển thủ, cái tên “Mèo Con” này phi như bay lên trên trong tiếng pháo chúc mừng, từ thứ năm mươi tám vọt vào top ba mươi của tháng.

Tô Hạc Đình không định nhận phỏng vấn, cậu giấu mình về lại áo mưa, kéo cao khóa kéo trước những ống kính sáp lại gần.

“Nhìn gì đấy,” ánh mắt cậu cảnh giác, “tôi bí ẩn lắm đấy nhé.”

***

Ra khỏi trường đấu Tô Hạc Đình không về nhà ngay, mà lại đi mua nấm xiên nướng ở chợ đen ngay trước cổng.

“Thêm cay,” Tô Hạc Đình nhìn chằm chằm vào xiên nấm, “siêu cay.”

“Cho cậu thêm một miếng nấm nữa đấy.” Chủ quán đã qua bốn mươi, là một dì tên Giai Lệ.

Giai Lệ lén dúi xiên nấm cho Tô Hạc Đình:

“Tối nay đánh khá nhỉ. Sao tôi không thấy Ẩn Sĩ đâu?”

Tô Hạc Đình cắn nấm đáp:

“Nổ rồi.”

“Live stream nổ ấy hả?”

“Nổ đầu,” Tô Hạc Đình nghiêm nghị nhìn chỗ nấm còn lại, “cho tôi thêm một xiên nữa được không?”

“Không được đâu.” Giai Lệ liếc nhìn camera giám sát ở đầu phố, thuận tay châm điếu thuốc:

“Hầy, trên mạng mà hai người nói mấy chủ đề nguy hiểm gì thế, muốn chết à.”

“Ổng khơi chuyện.” Tô Hạc Đình cầm một xiên khác lên. “Lần hành động tiếp theo,” cậu ăn rất chậm, “phải đổi người.”

Giai Lệ vẫn giữ nguyên tư thế hút thuốc, để lộ hình xăm bé gái trên hai tay.

Mưa vẫn đang rơi, dì ta chậm rãi thở ra một hơi khói rồi lẩm bẩm:

“Đệt mẹ…”

Hình Thiên muốn đổi một người lai khác đi đặt bom hệ thống Chủ Thần, nhưng bọn họ chẳng ai muốn đi, vì họ đều có kết nối não máy.

Những kết nối não máy này dùng điện cực, không chỉ giúp những người sống sót nhanh chóng làm quen với phần cơ thể cấy ghép sau khi cải tạo mà còn có thể biến thế giới ảo thành hiện thực, khiến cho những người sống sót trốn tránh hiện thực có thể tồn tại trong thế giới tinh thần ảo đẹp đẽ trên Internet.

Nhưng trước mắt phạm vi hoạt động mạng của họ có hạn, để ngăn việc bọn họ bị hệ thống Chủ Thần xâm chiếm hoặc giám sát, Hình Thiên vẫn luôn kiên trì áp dụng chính sách đàn áp với họ.

Tại khu Quang Quỹ nơi bị hệ thống Chủ Thần bao phủ kia, người lai có kết nối não máy như là cá nằm trên thớt. Dù có người trong bọn họ hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn sống sót thì cũng rất khó được Hình Thiên tin tưởng trở lại để mà về chợ đen.

“Không phải chúng không nhận người lai à? Có cứt ấy, vừa lừa gạt bà đây thi đấu mệt gần chết ở cái chỗ này lại vừa muốn đưa bà lên tiền tuyến? Mẹ nó chứ muốn bà đánh nhau với lũ hệ thống làm sao?”

Giai Lệ chỉ vào cái chân đã phẫu thuật của mình,

“Dùng cái chân thép này của bà đạp chúng nó chắc?”

Mưa rơi tí tách trên mặt đất, Giai Lệ cũng chẳng dám nói lớn tiếng. Dì ta dụi lửa, bóp điếu thuốc rồi ném xuống đất. Nền đất cực kỳ bẩn, toàn là giấy ăn rẻ tiền vứt bừa xuống đó. Giai Lệ nghiêng đầu qua nơi khác, nhìn những máy bay tuần tra không người lái lóe sáng trên đỉnh đấu trường, và cả buổi biểu diễn đang chiếu sáng rực rỡ đằng xa.

“Đi chết đi,” Giai Lệ bực bội nói, “cả lũ chúng nó.”

Tô Hạc Đình ăn xong hai xiên nấm thì về nhà, cậu nắm tay đút vào túi, chỉ ước sao giấu luôn được cả thân mình vào trong áo mưa để không bị bất kỳ kẻ nào nhìn trộm.

Mỗi lần Tô Hạc Đình qua một đầu phố sẽ lại dùng khóe mắt rà soát phía bên cạnh và đằng sau mình. Cậu đã trở nên sợ bóng sợ gió vì phải chịu giám sát cường độ cao, cái cảm giác bị theo dõi này cứ như bị một đám ruồi nhặng bu quanh mỗi giây mỗi phút.

Mấy tòa nhà cao tầng đang chiếu quảng cáo thời trang, hình chiếu 3D của các người mẫu đi từ chỗ cao xuống giữa dòng xe cộ rồi phô diễn vẻ lả lơi. Hai bên đường phát toàn những tin quảng cáo lộn xộn, đám đèn LED hình thù kỳ lạ

chen chúc nhau. Màn đêm vừa xuống là chỗ nào cũng bị ô nhiễm tiếng ồn.

Tô Hạc Đình xuyên qua một đám người mê Hán phục đang cầm ô giấy kiểu phục cổ, có kẻ trong bọn họ đội một chiếc mũ Thứ Công[1], phần bạt nỉ màu đen rũ xuống còn lấp lánh rất tinh xảo.

[1.]Nguyên gốc: 次工大帽, là một loại mũ truyền thống của phụ nữ ở Đại Lí, tỉnh Vân Nam.

“Tôi cược nhầm rồi,” một cậu thanh niên mặc trường bào thắt đai lưng, eo đeo kiếm dài kiểu cổ than một tiếng ảo não, “Titan thế mà không thắng! Tôi thua sạch túi luôn, hay trận sau cược Thân vương đi…”