Chương 55: Ảnh vệ công vị quất ngọt (13)

Uông Ly nháy mắt bị nước biển nhấn chìm, lâu thuyền vẫn tiến về phía trước, Uông Hải Nhất dựa vào lan can thất thanh hét lớn!

"Ly Nhi!"

Hắn căm giận quay đầu lại nhìn Cẩu Lương và Chung Thuyên, nhưng nhanh chóng nhận rõ tình thế, khóc lóc cầu bọn họ cứu người.

Tiếng gào khóc của Uông Hải Nhất kinh động đến Lý Tích, hắn vội vàng chạy tới, chỉ thấy Uông Hải Nhất quỳ trên mặt đất cầu xin Cẩu Lương, trong mắt còn tràn đầy sợ hãi và hận ý.

Nhìn thấy hắn, Uông Hải Nhất liền lao đến, "Vũ Tu, đệ bảo người cứu muội muội của ta, không phải đệ có nô bộc có võ công rất cao siêu sao? Để cho bọn họ cứu muội muội của ta đi!"

Lý Tích nhìn thoáng qua đầu lưỡi trên mặt đất, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó nhìn về phía Cẩu Lương, cũng kinh ngạc khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt cậu. Ngay lập tức, hắn đoán được vết thương trên mặt và chân của Cẩu Lương hẳn là do Lý Ngạn gây ra, hắn càng tin chắc rằng đối phương sẽ không trợ giúp gì cho thái tử. So với Uông gia phủ Vĩnh Ninh xa xôi, Lý Tích đương nhiên nhìn trúng Cẩu Lương và thế lực sau lưng cậu hơn, tất nhiên cũng không muốn can thiệp vào khiến đối phương không vui.

Vì thế, hắn sốt ruột kêu lên hai tiếng "a a", muốn kéo Uông Hải Nhất dậy, hình dung vội vàng —— hắn chỉ là một người câm vô tội.

Uông Hải Nhất lại như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, ôm chân hắn không chịu buông tay.

Cẩu Lương thấy thế không khỏi cười thành tiếng, "Thám Hoa lang chẳng lẽ chưa từng nghe đến điển cố mò kim đáy biển sao? Nếu đúng như vậy, ta thật tò mò Thám Hoa Lang làm thế nào thi đậu. Hay là nói..... Ngươi chỉ là đang giả bộ đau buồn để trở về báo cáo lại với cha mẹ ngươi?"

Uông Hải Nhất tiếp tục khóc lóc, cũng không nghe thấy cậu nói chuyện.

Cẩu Lương hiểu rõ "Ồ" một tiếng, gật gật đầu tự mình khẳng định, nói: "Xem ra ngươi thật ra rất chán ghét vị muội muội này."

Uông Hải Nhất tiếp tục khóc lóc, nhưng Lý Tích lại bất ngờ.

Hắn tin tưởng tuyệt đối về lời nói của Cẩu Lương, nhưng Uông Hải Nhất này chăm sóc và che chở cho muội muội của mình suốt chặng đường hắn cũng nhìn thấy tận mắt, thậm chí khi thuyền quan gặp nạn hắn cũng bảo vệ muội muội của mình ở bên cạnh, không quá lời khi nói tình cảm huynh muội rất sâu đậm. Nếu Uông Hải Nhất chỉ là nguỵ trang, vậy thì bụng dạ và tâm tính của hắn...... Thực sự khiến người ta sợ hãi.

Lý Tích lui về phía sau một bước, khom người chắp tay thi lễ nói: "Xin hỏi tiên sinh tại sao lại nói vậy?"

Uông Hải Nhất đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt.

"Nếu đã ngừng rồi, cũng đừng khóc nữa, khó nghe."

Cẩu Lương vuốt ve sáo ngọc Hỏi Trời, không chút để ý nói: "Để ta đoán nhé. Uông Hải Nhất ngươi biết rõ Chung Thuyên không thích muội muội của ngươi, cũng biết chuyện cầu thân hôm nay chắc chắn sẽ khiến ta tức giận, nhưng ngươi vẫn làm như vậy. Hẳn là ngươi muốn mượn tay của ta dạy cho cô ta một bài học, hay nói cách khác, kết quả bây giờ mới là điều vừa lòng ngươi nhất."

"Trong mắt ngươi có hận, nhưng không phải nhằm vào ta, trong mắt ngươi có sợ hãi, cũng không phải nhằm vào ta...... Xem ra, khúc mắc của ngươi với Uông thị Vĩnh Ninh rất nặng. Tiểu hầu gia, ngài tìm một đồng minh như này chỉ sợ phải chịu thiệt rồi, Uông gia cũng sẽ không đứng về phía ngài vì có hắn giúp đỡ đâu."

Lý Tích nhìn chằm chằm Uông Hải Nhất, vẻ mặt khó lường, "Huynh sớm biết thân phận của ta?"

Hắn và Uông Hải Nhất gặp nhau ở kinh thành, hắn nhìn trúng tài năng của đối phương nên muốn dùng nó cho bản thân mình, nhưng hôm nay lại phát hiện Uông Hải Nhất cũng không đơn giản như hắn nghĩ.

Uông Hải Nhất thấy khóc không nổi nữa, dứt khoát thu nước mắt lại, vừa bò hai bước mệt mỏi dựa vào rào chắn, vừa xoa gương mặt đông cứng vì khóc, nói năng úp mở: "Tiên sinh có con mắt tinh tường, Uông mỗ hổ thẹn."

"Không dám nhận, kỹ năng diễn xuất của Thám Hoa lang quá hoàn hảo, tại hạ hổ thẹn không bằng."

Cẩu Lương rất có hứng thú nhìn hắn.

Ngoại trừ điểm mù lớn trên con thuyền này, điều duy nhất cậu chú ý đến chính là Lý Tích. Vì vậy, chỉ khi nhìn thấy Uông Hải Nhất rõ ràng có khả năng bắt được Uông Ly bị đá xuống biển nhưng lại chỉ lo gào thét, lúc này cậu mới nảy sinh nghi ngờ.

Uông Hải Nhất khiêm tốn một câu, lại chắp tay bồi tội với Lý Tích, nói: "Tiểu hầu gia, giấu giếm tình hình thực tế đúng là chuyện bất đắc dĩ, mong rằng ngài thứ lỗi. Ngài thấy đó, ngài cũng có điều che dấu với tại hạ, chúng ta coi như huề nhau đi?"

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"

Lý Tích vì tuổi còn nhỏ, thiếu kiên nhẫn hỏi.

Uông Hải Nhất đã bị nhìn thấu, cũng không hề giấu giếm nữa.

Bây giờ Uông gia là do đại phòng chiếm vị trí độc tôn, nhưng rất nhiều năm trước gia chủ Uông gia còn có một đệ đệ ruột thịt, nhị phòng cũng rất được yêu quý, nhưng đã chết hết trong một vụ hoả hoạn hơn mười năm trước. Mà mẹ đẻ của Uông Hải Nhất vốn là tiểu thϊếp không được yêu thương của nhị phòng, nhưng bà đã sống sót sau vụ thảm hoạ vì sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh. Bà từng dan díu với đại phòng, sau này tìm được tình nhân cũ, cũng chính là gia chủ hiện tại của Uông gia, dựa vào việc mang thai mới được đối phương nâng thành thϊếp sống ở bên ngoài, cho nên mới bình yên sống qua nhiều năm như vậy.

"Khi ta được 8 tuổi, vì có chút tố chất đọc sách nên được Uông gia nhận về, khi thi đậu đồng sinh đã may mắn giành được vị trí đầu bảng, cho nên mới được nhận là con thừa tự theo tên của đích mẫu."

Nhắc đến chuyện cũ, Uông Hải Nhất cũng tràn đầy xúc động.

"Vốn dĩ Uông gia đã đồng ý với ta chỉ cần có tên trên bảng vàng, bọn họ sẽ đưa mẹ của ta trở về phủ, cho bà một thân phận lương thϊếp, sau khi chết cũng có thể được chôn cất trong phần mộ tổ tiên để tiếp nhận phụng dưỡng. Nhưng không thể ngờ, tin tức ta thi đậu Thám Hoa lang mới truyền về, mẹ của ta đã chết rồi. Ta cứ tưởng rằng là do đích mẫu không cho phép, nhưng sau đó điều tra lại phát hiện việc này không liên quan gì đến phụ thân và đích mẫu của ta, mà là Uông Ly!"

"Là cô ta muốn ra oai phủ đầu với ta, một lời không hợp liền lấy roi quất vào người bà, mẹ của ta trong lúc né tránh đã ngã từ trên thềm cao xuống, chết ngay tại chỗ......" Nói đến đoạn đau buồn, Uông Hải Nhất nghẹn ngào, ngay sau đó giọng căm hận nói: "Uông gia đã rất cố gắng để che đậy chuyện này, nhưng lưới trời l*иg lộng tuy thưa mà khó thoát, vẫn bị ta tra được."

"Mối thù gϊếŧ mẹ không đội trời chung, cho dù là cô ta vô ý, ta cũng sẽ không để cô ta sống dễ chịu!"

Nói như vậy, Uông Hải Nhất muốn Uông Ly chết cũng là về tình cảm thì có thể tha thứ.

Lý Tích nhìn thoáng qua Cẩu Lương, người nghe loại quá khứ bi thảm như vậy mà vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững, thậm chí còn mang theo ý cười là giả mà như thật, trong mắt hiện lên nét trầm tư.

Uông Hải Nhất tiếp tục nói: "Vốn dĩ ta chỉ muốn mượn tiên sinh cho cô ta nếm một chút mùi vị đau khổ, không ngờ thị vệ của ngài lại nóng tính như vậy. Vốn dĩ ta còn định tìm cho cô ta một mối "Nhân duyên tốt" ở Giang Nam, nhưng bây giờ thật là hời cho cô ta quá."

Muốn cho một người chết quá dễ dàng, hắn vốn muốn đối phương sống không bằng chết, khiến cô ta cả đời hoàn lại tội nghiệt, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.

Cẩu Lương nghe vậy cười nói: "Làm hỏng nhã hứng của ngươi, thật là bọn ta thất lễ rồi."

Uông Hải Nhất ha ha cười rộ lên, vẫy vẫy tay tỏ ý khách sáo, Lý Tích lại hỏi: "Nếu là lỗi vô ý của Uông Ly, vậy sự hận thù của ngươi với Uông gia bắt nguồn từ đâu?"

"Đây thật ra là một câu chuyện dài." Uông Hải Nhất thở dài một hơi, "Sau khi mẹ của ta qua đời, ta đi sửa sang lại di vật của bà, trong lúc đó vô tình phát hiện một câu chuyện cũ. Không phải vừa rồi nói mẹ của ta vốn là thϊếp thất của nhị phòng sao? Vốn dĩ ta cũng không biết chuyện, chính là tìm thấy cuốn sổ tay của bà viết bằng ngôn ngữ Tây Vực, mà ta cũng không phải con trai của đại phòng, mà là đứa trẻ mồ côi cha khi trong bụng mẹ của nhị phòng."

Mẹ ruột của Uông Hải Nhất vốn cũng là thiên kim nhà quan, trong nhà nhậm chức Lễ Bộ, từ nhỏ đi theo phụ thân học tập ngôn ngữ Tây Vực, sau này vì phụ tộc mắc tội nên mới trở thành quan nô.

Bà chỉ cầu một nơi an cư lạc nghiệp, cho nên sau khi thất sủng cũng chưa từng oán hận trượng phu ăn chơi trác táng phong lưu, ngược lại trong lòng rất biết ơn ông đã cứu mình ra khỏi cảnh nước sôi nửa bỏng.

Chỉ là không ngờ, chỉ vì dung mạo mà bị đại bá của đại phòng thèm muốn.

"Tên súc sinh đó dùng vũ lực với mẹ của ta, mẹ của ta phản kháng không thành, lại không đành lòng chết đi, chỉ có thể miễn cưỡng thoả hiệp."

Uông Hải Nhất trên mặt đầy vẻ không cam lòng và hận ý.

Nếu không vì biển rộng mênh mông, Uông Hải Nhất sợ Cẩu Lương sẽ ném mình xuống biển để che đậy cái chết của Uông Ly và cắt đứt manh mối điều tra của Uông gia, hắn cũng sẽ không kể ra quá khứ đáng xấu hổ này để chứng minh mình và Uông gia có thù không đội trờ chung.

"Vào đêm xảy ra vụ hoả hoạn của nhị phòng, mẹ ta phát hiện bản thân mang thai, muốn báo cho cha ruột của ta để mượn cớ này thoát khỏi sự dây dưa của tên súc sinh kia, nhưng không ngờ lại chứng kiến một thảm án."

"Trong cuốn sổ tay của mẹ ta nói rằng, bà đã tận mắt nhìn thấy tên súc sinh kia và tổ phụ ép cha ruột của ta phải chết. Đương nhiên cha ruột của ta không chịu nghe theo, nhưng ông bị trói chặt chân tay không thể chạy thoát được, đành phải đau khổ truy hỏi, dù thế nào cũng muốn chết một cách rõ ràng. Lúc này tổ phụ mới nói cho ông biết lý do. Thì ra, phế thái tử căn bản không phải con trai ruột của đương kim hoàng thượng, năm đó Cao quý phi sinh ra một bào thai nữ, bị Cao gia "Ly miêu hoán thái tử"! Mà chuyện này lại bị Chung quốc sư phát hiện ngay lúc đó, cho nên bọn họ đã lên kế hoạch phải gϊếŧ người diệt khẩu cả nhà quốc sư ——"