Chương 56: Ảnh vệ công vị quất ngọt (14)

"Việc này có liên quan gì đến Uông gia?!"

Cẩu Lương bỗng dưng ngồi ngay ngắn, lạnh giọng hỏi.

Uông Hải Nhất bị câu hỏi của cậu làm cho hoảng sợ, nghi ngờ liếc nhìn Cẩu Lương, trong lòng ngờ vực giữa cậu và người Chung gia có gì sâu xa, vì sao lại kích động như thế.

Nhưng trên mặt lại bình thản đáp: "Lúc ấy ta cũng rất giật mình."

"Theo lý thuyết kinh thành và Vĩnh An cách xa nhau, Uông gia và Chung gia cũng không có ân oán, chuyện này còn liên quan đến bí mật riêng tư của hoàng gia, dù thế nào Uông gia cũng không nên dính líu vào. Sau này ta mới biết được, chẳng qua là Uông gia đã nhận lời uỷ thác nên phải làm hết sức mình."

"Bởi vì dòng họ quốc sư có chút thần thông, chỉ bằng tử sĩ của Cao gia không có khả năng gϊếŧ chết bọn họ, cho nên có người tìm đến tổ phụ, để Uông gia ngầm bồi dưỡng sát thủ đi giải quyết chuyện này, cần phải khiến toàn bộ Chung gia không một ai còn sống."

"Cha ruột của ta khó hiểu, việc này không liên quan với ông, vì sao bây giờ lại muốn ông phải chết? Tổ phụ nghe ông nói nếu không nói rõ ràng, ông có hoá thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho bọn họ, lúc này mới nói thẳng ra."

"Hoá ra, người tìm đến tổ phụ không phải Cao gia, mà là Chung gia, Chung gia của núi Thiên Cơ!"

"Gia tộc Uông thị của ta từ xưa đến nay đã phụ thuộc vào Chung gia, nên bọn họ có mệnh lệnh cũng không còn cách nào khác là phải tuân theo. Tổ phụ cũng không hiểu được vì sao Chung gia lại muốn hại cả nhà quốc sư, chỉ là sau khi sự việc xong xuôi, Chung gia lại truyền tin tới...... Nói muốn lấy mạng nam đinh của cả một phòng Uông gia để trả lại hậu quả này, nếu không toàn tộc Uông gia đều sẽ có hoạ sát thân. Tổ phụ chỉ có hai người con trai, cha ruột ta phong lưu ăn chơi trác táng, xưa nay không có thành tựu gì, nghiễm nhiên trở thành người bị vứt bỏ......"

Lý Tích nghe nói nội tình như vậy, không khỏi nhìn về phía Cẩu Lương.

Chỉ thấy Cẩu Lương chăm chú trầm tư, cũng không có vẻ bạo ngược như hắn tưởng tượng, vết sẹo chạy dọc cả khuôn mặt cũng không có vẻ dữ tợn, dường như chỉ đang nghe một chuyện không quan trọng.

Nhưng sao có thể là chuyện không quan trọng chứ?

Cẩu Lương cũng không nghĩ tới sẽ nghe được nội tình như vậy từ miệng Uông Hải Nhất.

Nguyên chủ làm việc ở kinh thành đã lâu, cho dù bổn gia Chung gia mới đầu không nhận ra cậu còn sống ở trên đời, nhưng cậu và Chung Việt có vài lần ân oán, người Chung gia tuyệt đối không có khả năng không biết đến sự tồn tại của cậu. Nhưng không biết vì sao lại không phái người đuổi tận gϊếŧ tuyệt nguyên chủ, mà nhìn thái độ khinh thường của Chung Việt với Chung gia ở kinh thành lại không có sự thù hận hay kiêng kị, hắn cũng không biết về câu chuyện cũ này......

Nghĩ đến đây, Cẩu Lương hỏi: "Lệnh đường có thể nghe được là người nào của Chung gia sai khiến Uông gia không?"

Uông Hải Nhất lắc lắc đầu, "Mẹ ta ngay cả Chung gia núi Thiên Cơ cũng không biết, chỉ là biết chuyện này rất quan trọng, cho nên mới ghi lại nguyên văn cuộc đối thoại mà mình nghe được. Sau đó nhị phòng chết hết trong hoả hoạn, chỉ có mẹ của ta có đề phòng nên may mắn thoát thân, sau đó lại mạo nhận ta là con trai của tên súc sinh kia mới bảo toàn tính mạng của hai mẹ con ta. Chỉ là không ngờ đến...... Ta gian khổ học tập hơn mười năm, cuối cùng có thể dựa vào bản thân phụng dưỡng cho bà, nhưng lại bị Uông Ly phá hỏng trong chốc lát!"

Trong mắt Uông Hải Nhất lộ ra vẻ thống hận.

Cẩu Lương như suy tư điều gì.

Chung Thuyên lo lắng nhìn cậu, Cẩu Lương phục hồi tinh thần lại xua xua tay với hắn ý bảo mình không có việc gì, lại cười nói với Uông Hải Nhất: "Xem ra người Chung gia sai khiến các ngươi, quả thật là một đại gia huyền học. Nếu nhị phòng Chung gia còn có người sống sót, nhân quả chưa chặt đứt, chắc chắn mang đến hoạ sát sinh cho Uông gia...... Ha, dự liệu thật chuẩn."

Còn không phải sao.

Nếu như không phải gặp được Uông Hải Nhất, thì chuyện Chung gia và Uông gia có tham gia vào vụ án diệt môn của gia tộc Chung gia ở kinh thành, cậu và nguyên chủ vĩnh viễn không có khả năng biết được, mà một khi cậu biết được...... Cảm nhận được hồn lực phụ của nguyên chủ tăng vọt gấp bội, Cẩu Lương cong cong khoé miệng, cậu cũng là thịnh tình khó có thể từ chối nha.

Uông Hải Nhất không rõ tại sao, muốn hỏi lại, Cẩu Lương đã giơ tay ngăn cản hắn, nói: "Lần này là ta nợ ngươi một ân tình, cho nên ta sẽ giúp ngươi một việc."

"Ý tiên sinh là?"

Uông Hải Nhất khó hiểu, lại thấy Cẩu Lương thổi sáo ngọc, khúc nhạc kia tuy không thành điệu nhưng lại khiến lòng người căng thẳng, không khỏi khiến cả người căng thẳng hơn.

Ngay sau đó, tiếng sóng biển dữ dội từ xa vang lên, một con sóng lớn kéo đến, đuổi theo sau lâu thuyền.

Cảnh tượng này giống như một cơn bão trên biển, có thể dễ dàng nuốt chửng những lâu thuyền nhỏ bé!

Nhóm Khuyển Ảnh trên lâu thuyền nhao nhao tụ lại, vẻ mặt ngưng trọng, thấy Chung Thuyên ra hiệu mới yên lòng, lui về tiếp tục việc ai người ấy làm. Sóng biển cao ba thước kia sau khi tới gần lâu thuyền giống như đứng yên, sợ hãi không dám lại gần, ngay sau đó có một thứ bị ném lên.

Theo tiếng sáo, sóng biển nhanh chóng rút đi, mặt biển trở lại yên tĩnh trong chốc lát. Mà thứ được sóng biển ném lên lại là Uông Ly đã sớm xác chìm đáy biển —— cô ta thế mà vẫn còn thở!

Lý Tích và Uông Hải Nhất nhìn Cẩu Lương buông sáo ngọc, trong lòng sợ hãi khó có thể nói thành lời.

—— Năng lực quỷ thần khó lường này, chưa từng nghe thấy!

Cẩu Lương coi như không thấy bọn họ thất thố, chỉ sáo ngọc về phía Uông Ly, hỏi: "Phần đáp lễ này, không biết Thám Hoa lang có vừa lòng hay không?"

Uông Hải Nhất nuốt nước miếng, trong tai nổ vang, theo bản năng gật gật đầu.

"Như vậy, chúng ta coi như thanh toán xong." Cẩu Lương nở nụ cười, giơ tay về phía Chung Thuyên, người sau nhẹ nhàng ôm cậu lên, Cẩu Lương nói: "Cho người mời ngoại công tới đây xem, đừng để cho cô ta chết, làm hỏng nhã hứng của Thám Hoa lang."

Uông Hải Nhất và Lý Tích nhìn nhau, đều thấy được sự kính sợ sâu sắc trong mắt nhau.

Chung Thuyên ôm cậu trở về phòng, thấy vẻ mặt cậu lãnh đạm, đem tất cả cảm xúc đều giấu trong đôi mắt lạnh nhạt, trong lòng vô cùng lo lắng.

"Chủ nhân, ngài có khỏe không?"

Cẩu Lương cười với hắn một chút, trong ánh mắt lại không có chút độ ấm nào, cậu nói: "Có gì không tốt? Cho dù lúc trước có bao nhiêu người dính líu trong đó, thì cái chết của tổ phụ và những người khác cũng đã là một kết cục đã định, không thể thay đổi. Chỉ là thiên cơ Chung gia...... Thực sự làm ta ngạc nhiên."

Chung Thuyên nhíu nhíu mày, "Chủ nhân ngài muốn mở quẻ bói toán việc này sao?"

"Làm sao, ngươi không đồng ý?"

Cẩu Lương liếc mắt nhìn hắn.

Chung Thuyên lại gật đầu nói: "Thuộc hạ tuy không rành về huyền học, nhưng cũng từng nghe lão đại nhân nói qua, nếu muốn tính toán vận mệnh của chính người cùng huyết thống, đối với người bói toán sẽ tổn hại rất lớn. Tuy ngài là người thiên mệnh, sợ cũng không thoát khỏi định luật...... Bây giờ cơ thể ngài vất vả lắm mới có chút khởi sắc, không nên tự huỷ căn cơ nữa. Việc này hãy giao cho thuộc hạ đi, Chung Thuyên nhất định sẽ điều tra rõ ràng cho chủ nhân!"

Cẩu Lương vốn dĩ cũng không muốn lãng phí sức lực, vì thế thuận nước đẩy thuyền.

***

Bóng đêm dần dần bao phủ.

Cẩu Lương nhìn Chung Thuyên tháo thắt lưng cởϊ áσ trước mặt mình, trong lúc chờ mong không biết vì sao sinh ra một chút cảm giác khẩn trương.

"Chủ nhân, thuộc hạ cởϊ áσ giúp ngài."

Chung Thuyên thản nhiên trần trụi cơ thể, khuôn mặt Cẩu Lương đỏ bừng, không được tự nhiên đẩy tay hắn ra, nói: "Ta...ta tự mình làm." Nhưng tầm mắt hoàn toàn không dám chạm vào người Chung Thuyên, ngón tay cũng hoảng loạn đến mức không có trình tự, hơn nửa ngày cũng chưa thể cởi nút thắt trên vạt áo.

Bàn tay to lớn của Chung Thuyên cầm lấy tay cậu, giọng khàn khàn, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân đừng sợ, Thuyên sẽ cẩn thận."

Cẩu Lương ngửa đầu nhìn hắn, buông lỏng tay mình ra, cũng như buông bỏ sự kiên trì nào đó.

Chung Thuyên cởi bỏ quần áo của cậu một cách có trật tự, giống như cao thủ tình trường gặp nguy không loạn, nếu như không để ý đến hô hấp gấp gáp của hắn.

Còn không đợi hắn cởi toàn bộ quần áo Cẩu Lương ra, vòng eo Cẩu Lương bỗng nhiên run lên.

"A!"

Độc tính phát tác, cơ thể đột nhiên như bị thiêu trong ngọn lửa, một cơn ngứa ngáy khó có thể khắc chế được bằng ý chí nhanh chóng bò từ nơi bí ẩn trong cơ thể đến tứ chi, đắc ý chiếm đoạt lý trí của thanh niên rụt rè tao nhã, muốn biến cậu thành nô ɭệ của du͙© vọиɠ.

"Nóng quá......"

Cẩu Lương vùng vẫy như một con cá mất nước, cơ thể liền trở nên ẩm ướt, từ trong ra ngoài —— Không có đan thanh tâm quả dục triệt tiêu độc tính so với trong tưởng tượng của Cẩu Lương kịch liệt hơn nhiều, gần như ngay lập tức lấy đi sự tỉnh táo trong mắt cậu, "Chung...Chung Thuyên, ta khó chịu quá......"

Chung Thuyên vội vàng ôm cậu vào lòng, một tay giữ chặt hai chân của cậu đang không ngừng kẹp chặt không nhịn được đá loạn, một tay thò vào từ phía sau, luồn qua khe đùi không chút do dự, đẩy bờ mông mềm mại sang hai bên rồi đút hai ngón tay vào trong hậu huyệt của cậu.

"A... Đau..."

Cẩu Lương trở nên vô cùng nhạy cảm, nhất là nơi đó, bất kỳ cảm giác nào cũng sẽ được phóng đại vô số lần.

"Chủ nhân, nhịn một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi."

Người trong ngực thân thể nóng rực, không ngừng vặn vẹo, làm cho hắn cũng khó có thể tự kiềm chế.

Chung Thuyên đã sớm được ông lão nhắc nhở, tối nay Cẩu Lương có thể sẽ hoàn toàn không có lý trí, sẽ không chịu nổi dược tính.

Lúc này, Chung Thuyên cúi đầu nhìn đôi mắt yếu ớt đẫm nước mắt của Cẩu Lương, nhưng vẫn như cũ còn một chút quật cường giãy dụa, trong lòng đột nhiên dâng lên xúc động muốn ngược đãi cậu, hận không thể ngay bây giờ đóng đinh người quyến rũ mình dưới thân để cho cậu hoàn toàn thuộc về mình. Nhưng sự thương tiếc và tình yêu trong lòng như muốn tràn ra khỏi mắt, khiến hắn không để ý đến nhu cầu của mình, trong khi ngón tay dồn dập nới rộng thì cúi đầu hôn ấn đường của cậu, nhỏ giọng trấn an: "Chủ nhân, đừng sợ."

Lỗ huyệt vừa nóng vừa ẩm ướt, kẹp chặt ngón tay.